Trương Thác bưng bát canh cá vừa hầm xong, đưa đến bên mũi hít sâu một hơi, vẻ mặt hưởng thụ: “Đường xá xa xôi cũng mệt mỏi, có muốn uống một bát canh cá rồi đánh tiếp không?”
“Không cần” Người này phất tay, đáp lại bằng tiếng Đông Hòa thuần khiết: “Chẳng qua tôi có thể chờ cậu ăn xong. Cậu cứ tự nhiên”
Trương Thác không khách sáo với ông ta, ngồi một bên hưởng thụ nồi canh cá của mình. Mặc dù nguyên liệu nấu ăn rất đơn giản, nhưng trong tay Trương Thác lại có thể tỏa ra vị ngon của nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất.
Trương Thác thong thả uống hết một bát canh cá.
Người đàn ông trung niên đứng một bên, không thúc giục, cũng không sốt ruột. Khi Trương Thác đặt cái bát không xuống mặt đất, không múc thêm một bát nữa, người đàn ông trung niên mới lên tiếng: “Trước khi chiến đấu, tôi sẽ nói rõ một điều”
“Ông nói đi” Trương Thác ợ hơi, đặt nồi thiếc sang một bên, sợ lát nữa đánh nhau sẽ làm hỏng nồi thiếc.
Người kia nói: “Tôi biết cậu là đồ đệ của Lục Tiên. Tôi kính trọng Lục Tiên, cho dù thắng cậu cũng sẽ không lấy mạng cậu.
Nhưng nếu tôi thắng thì tôi muốn biết một tin tức”
Trương Thác lười biếng vươn vai: “Sao? Các ông cũng có Tổ Binh ở chỗ lão Lục hả?”
Người kia lắc đầu: “Tôi chỉ muốn biết Lục Tiên được chôn cất ở đâu thôi. Tôi muốn đi tế bái Lục Tiên: “Ha ha” Trương Thác cười mỉa: “Những người tới đây đều muốn biết lão Lục được chôn cất ở đâu”
Người này bình tĩnh đáp: “Cậu tin hay không đều không quan trọng. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết nguyên nhân tôi tới đây mà thôi. Từ mười năm trước tôi đã sớm bước chân vào.
Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ, lát nữa cậu hãy cẩn thận”
Vẻ mặt Trương Thác không hề thay đổi, trong lòng lại rất trịnh trọng.
“Cẩn thận, tôi sắp ra chiêu” Đối phương uốn người lên, trông như động vật họ mèo sắp săn mồi, sau đó chợt xông về phía Trương Thác. Trong quá trình chạy tới, dòng khí màu cam hình thành một con báo săn bao bọc bên ngoài cơ thể ông ta.
Đây là lần đầu tiên Trương Thác thấy phương thức tấn công kiểu này. Những cao thủ mà trước kia anh từng chứng kiến hoặc là ngưng tụ khí thành thú ảnh phụ trợ mình tấn công, hoặc là hóa khí thành vũ khí để chiến đấu. Nhưng kiểu người hóa khí trên cơ thể thế này thì chưa từng thấy bao giờ.
Trương Thác không tùy ý ra chiêu. Đối mặt với kẻ địch không biết sâu cạn, không biết thủ đoạn thì lấy bất biến ứng vạn biến mới là đứng đắn nhất.
Đối phương vọt tới trước mặt Trương Thác, hai tay đồng loạt đánh về phía Trương Thác, đồng thời báo săn bám trên người ông ta cũng vồ lên người Trương Thác. Trương Thác nhanh chóng lùi về sau, nhưng tốc độ lùi lại của anh không nhanh bằng tốc độ chạy của đối phương. Chỉ mới một chiêu, trước mặt Trương Thác đã có hai vết máu.
Cao thủ đã tiến vào Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ từ mười năm trước này hoàn toàn có thể đè bẹp thực lực dưới Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ. Chẳng qua Trương Thác có bản năng chiến đấu cực mạnh, chiến đấu sống còn nhiều năm khiến anh hình thành phản ứng cơ bắp, lại thêm tính đặc thù của Diệt Thế Đồ Lục nên anh mới không tàn bại ngay lập tức.
Đối thủ ở trình độ này, đối với Trương Thác mà nói gần như không có khả năng chiến thắng. Nhưng vừa lúc Trương Thác đang cần đối thủ như vậy để rèn giữa bản thân. Cái mà Trương Thác muốn tìm chính là một tia khả năng duy nhất còn sót lại! Đây cũng là con đường duy nhất mà Trương Thác có thể làm được để tăng cường thực lực.
Chiến đấu, đấu với người khác có thể tăng cường thực lực, nhưng sẽ rơi vào thế yếu. Lúc này Trương Thác chuyên môn khiêu chiến đối thủ mạnh hơn mình mấy lần. Cái anh cần là chiến đấu cho chính mình, không phải đạt tới cực hạn của đối thủ mà là không ngừng đột phá cực hạn của bản thân. Điều Trương Thác muốn làm không phải là tìm được phương pháp chiến thắng đối thủ, mà là tìm được phương pháp tăng cường thực lực cho bản thân. Mặc dù nghe thì không có gì khác nhau, nhưng trên bản chất lại là hai chuyện khác biệt.