Lúc xế chiều.
Phần lớn người làm ở nhà họ Sở đều đứng ở trên đường đi tới thành Đông Phương, giống như công khai cho việc bọn họ đã trở về.
Sở Trang Nguyên mang theo Toàn Cảnh Thiên trở về, trên đường đi, ông ta giải thích cho anh những sự việc đã xảy ra ở thành Đông Phương. Hiện tại, anh ta là một Toàn Cảnh Thiên dành hết tâm ý của mình vào việc trau dồi năng lực của bản thân.
Sở Đồng Ngọc, Thời Minh Huy, còn có Lưu Minh, ba người vừa đi, vừa dạo quanh các cửa hàng ở hai bên đường.
“Sư muội! Muội có thích cái này không?” Lưu Minh cầm một chiếc trâm cài tóc lên, cài lên đâu của Sở Đồng Ngọc.
Sở Đồng Ngọc mỉm cười, lấy chiếc trâm cài tóc xuống, bỏ lại trên bàn: “Sư huynh! Chúng ta đừng dùng tiền linh tinh.
Chúng ta mới vào thành, còn rất nhiều đồ cần mua, bây giờ, chúng ta phải nhanh chóng làm xong việc này đã”
“Cái này thì có thể đáng mấy đồng tiền chứ!” Lưu Minh không quan tâm khoát tay áo.
Đúng lúc này, một người làm của họ Sở mặt đầy lo lắng chạy tới.
“Lưu Minh sư huynh! Không xong rồi! Xảy ra chuyện rồi!”
Đây là người phụ trách phương diện hậu cần của nhà họ Sở.
“Gấp cái gì vậy?” Lưu Minh nhướng mày, nhìn bốn phía xung quanh, bắt đầu khiển trách người kia: “Nôn nôn nóng nóng, cậu thử nhìn xem cậu giống cái gì! Chuyện gì xảy ra, nói!”
Người kia lau mồ hôi trán nói: “Lưu sư huynh! Không xong rồi! Chúng tôi vừa đi lương thực, giá lương thực ở thành Đông Phương đã tăng lên gấp bốn lần so với trước kia rồi!”
“Cái gì?” Lưu Minh kinh hãi: “Giá lương thực tăng lên gấp bốn lần? Người dân ở thành Đông Phương muốn tạo phản sao?”
“Bọn họ không phải là tạo phản đâu! Đêm qua, lúc Đông Phương Thiên Luyện mở yến tiệc chiêu đãi sư phụ, phái binh Đông Phương đã phát thẻ lương cho tất cả mọi người, chỉ riêng chúng ta là không có. Bọn họ chính là muốn bức chúng tai”
“Lẽ nào lại như vậy!” Lưu Minh hất vạt áo lên: “Đi thôi! Đưa tôi đi xem tình hình.”
Mấy người không đứng ở quầy hàng nữa, nhanh chóng đi tới kho lúa.
Lúc đi ngang qua một con ngõ nhỏ, Lưu Minh thấy con đường này có đến cả trăm người đang đứng ở đó, muốn đi qua chỗ này, chắc cũng phải chen chúc đến nửa ngày.
“Sao lại thế này?” Lưu Minh hỏi một tiếng.
Một người làm của nhà họ Sở vừa được báo tin trả lời: “Chỗ này vừa mở một cửa hàng Định Bồng Các, nghe nói trong đó có một vị đại sư có thể giám định các loại bảo bối. Những người đứng xếp hàng ở đây đều là đang chờ đến lượt để được vị đại sư đó giám định đồ vật cho”
“Giám bảo!” Ánh mắt của Lưu Minh lộ ra một tia tham lam.
Anh ta nhìn vào bên trong Định Bồng Các, nhưng bởi vì có quá nhiều người, nên anh ta không nhìn thấy được gì cả.
“Nếu có thể giảm bảo được thì người đó cũng thật là khác thường nha!” Thời Minh Huy mở miệng: “Nếu nhà họ Sở chúng †a có nhân tài như vậy, vậy chẳng phải đám người kia sẽ giống như khách quý của chúng ta sao? Chúng ta cũng không cần phải túng quãn như thế này!”
“Đúng vậy” Người làm kia thở dài: “Nghe nói cửa hàng đó, mới mở buổi sáng thôi cũng đã thu được sáu trăm kim tệ. Đây là ngày đầu tiên mở hàng, rất người được giám định miễn phí.
Nếu bọn họ thu phí ngay từ ban đầu thì việc một buổi sáng thu được một ngàn kim tệ cũng sẽ không thành vấn đề. Chúng ta ra ngoài mạo hiểm, liều sống liều chết cũng chỉ có thể kiếm được mấy chục kim tệ”