Trương Thác vừa nghe thấy vậy liền hiểu rõ và nói: “Thì ra những người này là người được chính phủ cử đến đây, thảo.
nào vừa thấy anh đã bày ra dáng vẻ khó chịu, xem ra lần này chính phủ chỉ tiêu không ít cho nhóm bảo vệ này đấy”
Trương Thác vươn tay sờ cằm, anh đã vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy nên dù cho anh có nhìn bằng gót chân cũng có thể nhìn ra được hai người kia có ý gì.
Lâm Ngữ Lam cảm thấy buồn phiền mà cười lên nói: “Quả thật có quá nhiều loại chuyện như vậy rồi”
“Vợ à, vậy thì em phải giải thích với bên chính phủ sao?”
“Làm sao giải thích đây?” Lâm Ngữ Lam bĩu môi và tỏ vẻ tủi thân nói: “Bọn họ chính là người được chính phủ đặc biệt mời đến, cho dù chúng ta không phụ trách việc bảo vệ nhưng mà một khi xảy ra chuyện thì chắc chắn bên chính phủ cũng hỏi tội Nhất Lâm chúng ta thôi, nói trắng ra thì chúng ta chỉ có thể làm việc không công thôi, chồng à, lần này phải phiền anh sắp xếp người âm thầm bảo vệ cho bọn họ rồi”
Trước đây khi Lâm Ngữ Lam gặp phải những chuyện này thì những nhân viên của Nhất Lâm đều phàn nàn về cách giải quyết và thái độ cứng rắn của Lâm Ngữ Lam.
Thế nhưng bây giờ Lâm Ngữ Lam lại thay đổi từ một khía cạnh cứng rắn của cô mà trở thành dáng vẻ tủi thân và nũng nịu như vậy, không phải cô đã trở nên yếu ớt mà là cô đã tìm được một nơi để cho mình nương tựa rồi.
Trương Thác nhìn thấy dáng vẻ giống như một cô con gái nhỏ của Lâm Ngữ Lam liền vươn tay và mà vuốt lên chiếc mũi cao của người con gái kia: “Vợ hãy yên tâm đi, cứ giao việc này cho anh, dù gì thì khi vừa mới kinh doanh thì em cũng đã cho anh rất nhiều xe đấy”
Lâm Ngữ Lam không khỏi bật cười mà nói: “Nếu nói như anh thì xem ra em là người ở hiền gặp lành sao”
“Ở hiền gặp lành ư?” Trương Thác không khỏi cảm thấy sửng sốt vì bốn chữ này, anh lại nhớ về cảnh tượng Lâm Ngữ Lam bước xuống từ xe của Lâm Kỳ Văn và đưa cho mình một chiếc áo khoác bông vào ngày đông của năm kia, điều này có được xem là ở hiền gặp lành hay không?
“Không phải” Trương Thác lắc đầu và nắm lấy bàn tay nhỏ của Lâm Ngữ Lam: “Vợ à, anh tin rằng có nhân sẽ có quả, sự tốt bụng của em chính là sự may mắn lớn nhất ở trong đời anh, vợ à, cảm ơn sự tốt bụng của em đã cho anh gặp được em: Lâm Ngữ Lam liền cảm thấy mơ hồ trước những lời nói đột ngột này của Trương Thác, cô không hiểu rõ vì sao.
Trương Thác lại nói ra những lời như vậy.
“Vợ à, em có tin rằng anh đã yêu em từ rất lâu rồi không?”
Trương Thác đặt tay lên đôi vai của Lâm Ngữ Lam và nhìn thẳng vào cô.
Khi nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như dải ngân hà ở trước mặt, Lâm Ngữ Lam lại cảm thấy hơi say đắm vào trong đó, gương mặt của cô hiện lên một tia đỏ ửng.
Hô hấp của hai người dần dần trở nên nặng nề, khoảng cách của hai người cũng càng ngày càng ngắn lại.
Lâm Ngữ Lam có thể ngửi thấy mùi cơ thể của người đàn ông kia, cả người của cô khẽ run lên và đôi mắt của cô cũng khẽ chớp, đôi lông mi dài của cô như có sức sống mà nhướng lên và trong đôt mắt xinh đẹp của người con gai kia cũng mang theo một tia mong chờ.
“Cốc cốc cốc”
Lúc này lại có một tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên.
Hai người ở trong phòng giống như con thỏ bị dọa sợ mà vội vàng tách nhau ra và nhìn về phía cửa. Nếu như những người biết được mối quan hệ của hai người bọn họ nhìn thấy những hành động này của bọn họ chắc chắn sẽ lớn tiếng cười lên, rõ ràng cũng đã lãnh giấy kết hôn rồi mà còn sợ hãi rụt rè giống như một đôi tình nhân mới yêu đương vậy, thế nhưng họ lại chưa từng nghĩ đến rằng khi ta cảm thấy mơ hồ lờ mờ thì tình cảm kia mới là tình cảm thuần khiết nhất, một tình cảm không hề bị ảnh hưởng bởi bất cứ tạp chất nào, tất cả những điều mà cả hai người đang nghĩ đến chỉ là nhìn thấy đối phương mà thôi.
Lâm Ngữ Lam chỉnh trang quần áo của mình một chút mặc dù cô đã ăn mặc rất gọn gàng.
“Vào đi”
Cánh cửa của phòng làm việc được mở ra, thư ký Lý Thanh đứng ở trước cửa phòng làm việc và nói với vẻ mặt lo lắng: “Tổng giám đốc Lâm, khi nãy hội nghị vừa gọi đến bảo.