Phía sau lưng Trương Thác có hơn mười người đứng đó, không riêng gì người của ba gia tộc lớn ở Đô Thành phái tới, còn có một vài thế lực khác. Tuy Trương Thác chỉ vừa bước vào Phú Thần, chưa có thế lực gì nhưng anh là truyền nhân của Lục Tiên nên vẫn có rất nhiều thế lực chấp nhận đi theo anh.
Triệu Chính Khải cũng không để ý điều đó, bản thân mình đi so với thế lực của ba nhà đỉnh cấp trong giới, mình chính là yếu hơn, đây chính là sự thật.
Mọi người ngồi tại vị trí thuộc về chính mình, yên lặng chờ đợi.
Trong lúc đó, thỉnh thoảng Xương Rồng vẫn nhìn về phía sau lưng Trương Thác, dán mắt lên tổ binh phía sau lưng bọn Bạch Phi Vân, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: “Tôi nói với ba gia tộc lớn Đông Hòa các người, hiện tại các thế lực lớn trong giới chỉ có các ông mới có thể tùy tiện mang tổ binh ra, có cần phải giấu kỹ như vậy không. Nếu đã lấy ra rồi, thì hãy xé bỏ tẩm vải rách bên ngoài kia để mọi người cùng chiêm ngưỡng xem sao?”
Xương Rồng vừa nói xong lời này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn đến chỗ ba người bọn Bạch Phi Vân.
Từ khi Lục Tiêu điều hòa âm dương trên thế gian, đem khí và binh tách ra thì binh chưa từng xuất hiện trong tâm mắt bọn họ. Những người bọn họ chỉ đều nghe qua uy danh của tổ binh. Nhưng tới giờ vẫn chưa thấy được tổ binh rốt cuộc là vật gì, cũng không tưởng tượng ra được là dạng binh khí gì có thể khiến người phàm tục cầm lên liền có thế chiến thắng cao thủ Ngự Khí.
Bạch Phi Vân sờ lên vật ở sau lưng mình, mắt nhìn Xương Rồng, nói: “Tin tôi đi, ông sẽ không muốn nhìn thấy toàn bộ hình hài của nó đâu.”
Cơ Thịnh Nhân và Khương Phát Thần đều im lặng.
“Tôi nói này Xương Rồng, đây không phải nói giỡn đâu?
Ông vẫn nghĩ răng chúng tôi thị uy sao?” Sài Vạn Hoành cười lên một tiếng, nói tiếp: “Tổ binh này là vật ông muốn thấy liền thấy được sao? Ông có năng lực này sao? Hay là nói rằng, Phản Tổ Minh các ông liên kết với truyền nhân của Tây Hạ, triệt để phá vỡ quy tắc của toàn bộ giới luyện khí này chỉ để cảm nhận được uy lực của tổ binh sao?”
“Sài Vạn Hoành, ông đừng cố ý hắt chậu nước bẩn này cho tôi. Xương Rồng hướng ánh mắt về phía khác: “Truyền nhân của Tây Hạ làm chuyện gì cũng không liên quan đến Phản Tổ Minh chúng tôi”
“Thật sao? Sài Vạn Hoành nhìn chằm chằm Xương Rồng: “Nhưng vì sao người của Phản Tổ Minh các ông vẫn luôn qua lại với truyền nhân của Tây Hạ? Hay bọn họ chỉ đơn thuần là tình yêu nam nữ, yêu thương lẫn nhau sao?”
“Thế nào, không được sao?” Xương Rồng hỏi ngược lại: “Người của Phản Tổ Minh bọn tôi không được đi yêu đương sao? Chẳng lẽ Thần Ẩn các người còn muốn quản cả chuyện này sao? Vậy có cần quản luôn phía Đông Hòa hay không?”
Triệu Chính Khải khoát tay áo: “Các ông nói chuyện phiếm, cũng không nên nói đến Cửu Cục bọn tôi chứ?”
Thiết Tăng Thiên Á ngồi một bên, đầu chống lên tay, từ lúc.Nhóm lên full trên app truyện hola nhé!
Trương Thác xuất hiện ánh mắt của cô vẫn luôn ở trên người Trương Thác, chưa từng nhìn nơi khác.
Tất nhiên Trương Thác cũng chú ý đến ánh mắt của cô nhưng anh cũng không biểu hiện gì, ánh mắt anh từ đầu đến cuối chỉ nhìn về hướng cửa ra vào cung điện dưới đất.
Anh Trương Thác, anh thật sự đã thay đổi rồi. Trong mắt Thiết Tăng Thiên Á mang theo ngưỡng mộ cùng vui mừng: “Anh đã quay lại như trước kia, ở trong mắt anh đã không còn chuyện tình yêu nam nữ. Anh nhận thức rõ ràng được kẻ thù của mình là ai, lân nữa sống có mục tiêu. Đây là dáng vẻ nên có của anh, anh sinh ra đã là vương giả, đây là số mệnh của anh, không thể nào thay đổi được”
Thời gian chậm rãi trôi qua, âm thanh trong cung điện dưới đất cũng càng ngày càng ít. Mỗi người đều biết rằng, thời gian phán xét sắp tới rồi, mỗi lúc một tới gần.
Một thanh Thiết Kiếm, từ cửa ra vào của cung điện dưới đất bay nhanh đến, vững vàng cắm trên mặt đất, chuôi kiếm cùng thân kiếm rung lên.
Trong nháy mắt, một bầu không khí sắc nhọn tràn ngập trong cả tháp truyền thừa.