Ba thú hình liên tiếp xuất hiện, kết hợp với Trương Thác một đường chém giết thẳng đến chỗ người trung niên áo đen.
Người trung niên áo đen múa ra một lưới đao, bị Thiên Liên hộ thể của Trương Thác dễ dàng hóa giải, cái này giống thuộc tính chèn ép tuyệt đối, chỉ một mồi lửa nho nhỏ có thể đốt cháy cả cánh đồng.
Mãnh hổ lao đến người trung niên áo đen, hạc thần sải cánh bay tới, khi người trung niên áo đen lùi về phía sau để tránh sát thương thì bị một con rắn đánh úp từ phía sau.
Người trung niên áo đen ráp hai lưỡi đao lại, dùng song đao giết chết rắn thần, kết quả lại bị mãnh hổ vồ lấy vai, kéo rách một miếng thịt lớn.
Người trung niên áo đen biết không thể tiếp tục như vậy, đối phương có được Thiên Liên, cơ thể bất bại, dựa vào thực lực cảnh giới Hóa Hình của mình tuyệt đối không thể phá vỡ lớp phòng hộ của Thiên Liên, muốn giết cậu ta phải vượt qua cảnh giới cao thủ Hóa Hình thì may ra.
Người trung niên áo đen nghĩ đến đây, trong lòng liền có ý muốn rút lui, thấy Trương Thác lại đánh tới, ông ta để lộ một điểm sơ hở trước ngực, ngưng tụ khí vào đó.
Khi Trương Thác đánh một cú vào ngực người trung niên áo đen, ông ta nương theo lực đánh của Trương Thác nhanh chóng lùi về phía sau, lùi thẳng đến bên ngoài sân nhà của nhà họ Chúc.
Trương Thác không muốn buông tha, lập tức đuổi theo sát.
Vê Thiên Liên, mặc dù Trương Thác không biết thứ này cụ thể là cái gì, nhưng dựa vào phản ứng cũng như lời nói của người trung niên áo đen thì đây chắc chắn là một vật khó lường, đã như vậy, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, người này, chắc chắn phải chết.
Khi Trương Thác còn bận truy đuổi người trung niên áo đen, Bạch Trình đã cầm trong tay thanh đao lớn màu đen chém bay đầu đối thủ, một gã cao thủ Ngự Khí của Chúc Thị bỏ mạng dưới lưỡi đao của Bạch Trình.
Bạch Trình thở hổn hển, hét lớn vào không trung: “Lão đại, tìm được ông già Chúc rồi, ông ta chưa chết”
“Xử lý sạch sẽ nơi này đi, sau đó dẫn mọi người quay về đảo!” Trương Thác giao phó một tiếng, sau đó tiếp tục đuổi ra ngoài sân nhà họ Chúc.
Người trung niên áo đen ra khỏi nhà họ Chúc cắm đầu chạy thẳng, ông ta có chút cố ky, không dám đạp không mà chạy, chỉ có thể chạy trên mặt đất.
Trương Thác cũng không tiếp tục đạp không nữa, nếu cảnh tượng đó mà bị người thường nhìn thấy chắc chắn sẽ rước phải rắc rối không nhỏ.
Hai người một trước một sau, dùng tốc độ cực nhanh đuổi nhau trên đường lớn!
Một chạy một đuổi, bả vai người trung niên áo đen không ngừng chảy ra máu tươi, người trung niên áo đen nhìn thấy đám đông trước mặt, trong lòng hung ác chạy thẳng vào giữa đám đông, tuy làm như vậy sẽ kéo chậm tốc độ chạy trốn của ông ta nhưng chung quanh có nhiều người thường, người trung niên áo đen tin rằng Trương Thác sẽ không dám tùy tiện ra tay.
Chỗ mà người trung niên áo đen chạy đến là nơi có mật độ dân cư đông nhất, là một thủ đô lớn quốc tế hóa, có thể nói mỗi một chỗ ở Đại Hải đều chật kín người.
Người trung niên áo đen chạy được khoảng mười phút, quay đầu nhìn lại thì không thấy bóng dáng Trương Thác đâu, thở dài nhẹ nhõm, ở trong dòng người đông nghịt như vậy khó mà truy bắt kịp được, rất dễ để mất mục tiêu theo đuổi.
Người trung niên áo đen chạy chậm lại, xé rách một góc áo, cố nén đau đớn băng bó bả vai, rồi nhắm chuẩn phương hướng đi thẳng về phía một tòa cao ốc.
Tòa cao ốc đó ở Đại Hải là tòa cao nhất gần đây, trên nóc có một chiếc trực thăng, thuộc về Chúc Thị.
Mục tiêu của người trung niên áo đen lúc này chính là cái trực thăng đó.
Nhìn thoáng qua xung quanh, người trung niên áo đen cúi đầu, đi vào tòa nhà, không dùng thang máy mà đi thang bộ, chậm rãi đi lên từng lầu.
Vừa đến được góc của tầng ba, một cơn ớn lạnh đột ngột dâng lên trong lòng người trung niên áo đen, ông ta lùi lại theo bản năng, sau đó nhìn thấy một lưỡi kiếm chói lọi xuất hiện ngay chỗ ông ta vừa đứng.
“Là cậu!” Người trung niên áo đen nhìn chằm chằm người cầm kiếm trước mặt, chính là Trương Thác đã tháo bỏ mặt nạ.