Trong lúc Trương Thác đang bế quan “dưỡng thương”, hai nhà Kim Tiết đã xảy ra tranh chấp. Thấy cảnh này, dường như Ma Y đã hiểu được mục đích của Trương Thác.
Lại là tám tiếng bế quan. Khi Trương Thác xuất quan thì đã là buổi chiều, sớm có người chờ đợi Trương Thác xuất quan để khiêu chiến anh, giống như máy chơi game đút tiền trong trung tâm giải trí, khi phát hiện người chơi trước đã trải đệm giúp mình, sắp mở giải thưởng lớn thì sẽ có không ít người muốn tiếp nhận, không muốn bị người khác giành trước.
“Nhà họ Kim Hàn Quốc, Kim Sehun tiến đến khiêu chiến!”
Người nhà họ Kim ra tay trước, lại là một cường giả Ngưng Khí Cảnh trung kỳ, từng tuyên bố sẽ đánh bại Trương Thác trong vòng hai mươi chiêu lúc Trương Thác đang bế quan.
Tứ bộ thập tam gia và các thế lực lớn nhỏ ở Đông Châu, đều đã tụ tập trên đảo Bồng Lai. Số người trên đảo vượt qua hai ngàn người, mỗi người đều là cao thủ. Khi những người này lên đảo, hoàn cảnh trên đảo cũng thay đổi rất lớn, cỏ dại tràn lan đã bị xử lý, rất nhiều nơi xuất hiện nhà gỗ có thể nghỉ tạm, không ai biết đại hội Đông Châu lần này sẽ kéo dài tới khi nào.
Một nơi chuyên dùng được khiêu chiến cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Nơi này vốn là một tảng đá núi rộng lớn, bị người khác dọn sạch mặt ngoài, trở thành lôi đài đơn giản.
Trương Thác khoanh tay đứng trên lôi đài, nhìn Kim Sehun nói: “Ngưng Khí Cảnh trung kỳ không phải là đối thủ của tôi, có thể thấy rõ điểm này từ Tiết Phi Long. Tôi chỉ ra một chiêu, anh ta đã thua trận.”
“Nực cười! Đừng coi Kim Sehun tôi đây là bọn phế vật nhà họ Tiết!” Kim Sehun khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, làn da trắng nõn, cao một mét tám, nhìn từ ngoại hình thì rất có sức hút đối với phụ nữ thích trai đẹp.
“Kim Sehun, mày bảo ai là phế vật hả?” Người nhà họ Tiết quát mắng.
“Nói nhà họ Tiết các người đấy” Người nhà họ Kim đáp lại.
Hai nhà mới yên tĩnh không lâu đã lại tiếp tục cãi cọ.
Cũng có người nghe Trương Thác nói vậy thì đều mắng Trương Thác vô liêm sỉ.
“Trương Thác vẫn luôn bị Tiết Phi Long đè đầu đánh, cuối cùng đầu cơ trục lợi, chơi xỏ Tiết Phi Long một vố mà dám khoác loác là một chiêu đánh bại Tiết Phi Long, đúng là vô liêm sỉ”
“Nhưng cậu ta chỉ ra đúng một chiêu còn gì”
“Thực lực kém cỏi, chơi chữ lại giỏi lắm”
Đủ lời phát ngôn vang lên, có những người thậm chí nói thẳng trước mặt Trương Thác. Nghe những lời này, Trương Thác hoàn toàn thờ ơ. Trương Thác ngoắc ngón tay gọi Kim Sehun: “Tới đây đi, để tôi xem thử anh mạnh hơn Tiết Phi Long cỡ nào.”
“Trong vòng hai mươi chiêu, tôi sẽ đánh bại cậu” Kim Sehun tràn đầy lòng tin.
Đối mặt với cao thủ Ngưng Khí Cảnh trung kỳ đến từ Hàn Quốc, Trương Thác cũng áp dụng phương thức phòng thủ.
Người ngoài sẽ thấy Trương Thác vẫn dùng cách kéo dài thời gian, làm cho người ta kiệt sức rồi mới ra tay. Nhưng thực tế hành vi của Trương Thác chẳng qua là dựa theo phương thức trước kia của mình, bất kể gặp được đối thủ mạnh hay yếu thì cũng sẽ chú tâm quan sát cách tấn công của đối phương, nhất là thành viên của thế lực lớn như thế này. Cách tấn công, ưu nhược điểm của họ giống nhau tới 80% trong một giai đoạn nào đó. Hành vi của Trương Thác giúp anh khi gặp được đối thủ cùng một nhà thì có thể cố gắng nắm giữ tiên cơ.
Mà phương pháp này của Trương Thác có thể nói là phòng ngừa chu đáo. Hơn nữa biểu hiện của Trương Thác giúp anh đạt được thành quả không chỉ có thế mà thôi.
Kim Sehun đã tuyên bố sẽ đánh bại Trương Thác trong vòng hai mươi chiêu. Nhưng đã hai mươi chiêu trôi qua, Trương Thác vẫn không thua, trong mắt người khác vẫn vất vả chống đỡ. Mãi tới khi Kim Sehun đánh chiêu thứ sáu mươi mốt, ánh mắt Trương Thác lóe lên một tia lạnh lẽo.