“Cảnh cáo ông, đừng có mà giở trò!”
Chiếc Land Rover rời khỏi thành phó.
Một bên khác, một chiếc Mercedes có rèm, màu đen đậu bên đường.
Dương Hùng mở cửa xe ra, ngồi vào hàng ghé sau.
“Đồ đâu?” Vừa lên xe, Dương Hùng liền hỏi.
*Đã copy xong hết rồi.” Một người ngồi ở phế phụ, đưa cho Dương Hùng một túi giấy da bò, túi giấy này chính là túi giấy mà Tiêu Sơn đã lấy đem ra ngoài từ nhà trước đó.
Dương Hùng nhận lấy túi giấy, mở ra xem một lần, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, hỏi: “Tập đoàn Tiêu Thị cho đến nay đã rót bao nhiêu vốn rồi?”
“Trước mắt, cho đến nay đã có khoảng 1 tỷ 3, bọn họ ít nhất đã khắc phục được hai vấn đề nan giải về phương diện nghiên cứu, vì chúng ta đã cung cấp nguồn hỗ trợ cực lớn, vừa rồi cThác tài liệu qua, người của chúng ta đã bắt đầu nghiên cứu rồi, chỉ cần ngày mai Tiêu Thị nghiên cứu ra kỹ thuật cốt lõi còn lại, thì chúng ta chắc chắn sẽ đăng ký bản quyền ngay lập tức.”
Dương Hùng gật đầu hài lòng: “Bên đó đã liên lạc lại chưa?”
“Đã liên lạc rồi, bây giờ đã không có người nào bằng lòng giúp Tiêu Thị làm việc nữa, Tiêu Sơn nhiều nhất chỉ có thể mời đến 1 2 người giúp ông ta nghiên cứu, chẳng thấm đâu vào đâu.
“Rất tốt, đem tin tức con trai tôi bị bắt cóc truyền ra ngoài, hẹn cho các nhà báo phóng viên, ngày mai mở cuộc họp báo, còn về những chuyện khác tối hôm nay, không cần nói nữa.” Dương Hùng dặn dò.
“Rõ”
Trương Thác và Tiêu Sơn sau khi trở về nhà, Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan, còn có cả mẹ của Mễ Lan, đều ngồi trên ghế sofa chờ đợi với gương mặt đây lo lắng, lúc nhìn thấy hai người trở về nhà, mới yên tâm hẳn đi, bọn họ trước đó ngay cả điện thoại cũng không dám gọi.
“Cha, không có chuyện gì đúng chứ!”
Trương Thác và Tiêu Sơn mới vừa vào cửa, Mễ Lan đã lo lắng hỏi.
“Không sao, nhìn mọi người như thế kia, chỉ là đi làm một cái giao dịch thôi mà.” Tiêu Sơn vỗ nhẹ đầu Mễ Lan: “Được rồi, mau đi ngủ đi, Tiểu Thác, con đến đây, ta có chuyện nói với con.”
Tiêu Sơn cởi áo khoác ra, rồi đi đến phòng sách.
“Bà xã, em cũng ngủ trước đi, anh nói chút chuyện với cha nuôi.” Trương Thác nắm lấy bàn tay nhỏ của Lâm Ngữ Lam lên, rồi vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô.
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam ửng đỏ, khẽ “ừm”” một tiếng, rồi cúi đầu đi vào phòng ngủ.
Trương Thác vào phòng sách với Tiêu Sơn, trong phòng sách đặt một chiếc bàn gỗ dài màu đỏ, trên giá sách phía sau chiếc bàn có đặt rất nhiều sách nỗi tiếng.
Tiêu Sơn rót cho Trương Thác một tách trà: “Tiểu Thác, mặc dù ta không biết 10 năm này trên người con đã xảy ra những chuyện gì, nhưng ta có thể nhìn ra được, tâm tính của con cùng với mức độ thận trọng vững vàng, vượt xa những người cùng trang lứa, chuyện xảy ra tối nay, con cho rằng thế nào?”
Trương Thác lắc đầu: “Bây giờ nói thì cũng còn chưa biết được, cha nuôi kỹ thuật cốt lõi đó, cha trao đổi với Vĩnh Phong khi nào vậy.”
“Vừa rồi Dương tổng gửi tin nhắn cho ra, nói là sáng sớm ngày mai.” Tiêu Sơn lấy điện thoại ra, đứa cho Trương Thác xem tin nhắn của Dương Hùng một cái: “Kỹ thuật cốt lõi này, do Tiêu Thị chúng ta độc lập nghiên cứu và phát triển, không giấu diếm gì con, vốn dĩ ta đã hẹn xong máy nhân viên hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu công nghệ phối hợp với dự án lần này của ta, nhưng khi ta gọi điện thoại lúc nãy, thì chỉ có hai người có thể tham gia theo kế hoạch, số còn lại thì một người cũng không đến được…”
Tiêu Sơn cau mày thật chặt.
“Cha nuôi, con cho rằng, có thể Vĩnh Phong muốn lấy cha ra làm bia chắn đạn?”
“Đây không phải chính là vấn đề mà ta mới vừa mới hỏi con sao.” Tiêu Sơn thở dài: “Chuyện lần này, không những chỉ là trận cờ của chúng ta và người khác, mà cũng là trận cờ giữa ta và Dương Hùng nữa, lúc ban đầu khi Dương Hùng tìm ta hợp vốn, ta cũng đã suy nghĩ đến điểm này, nếu như thật sự là Vĩnh Phong muốn lấy ta làm bia đỡ đạn, thì lần này Tiêu Thị của ta, có thể sẽ thua một vố cực kỳ lớn đây.
Trương Thác suy nghĩ rồi nói: “Cha nuôi, thế này đi, ngày mai, con đi cùng với cha đến Công nghiệp Vĩnh Phong, cũng sẽ đưa ra chủ ý cho cha.”
Chương 333:
Nghe Trương Thác nói vậy, Tiêu Sơn gật đầu yên tâm vui vẻ: “Tiểu Thác, con thật sự đã trưởng thành rồi đấy, nếu như khi đó con không đi, thì chúng ta sớm đã là người một nhà rồi, còn là dạng thân càng thêm thân nữa.”
Tiêu Sơn vỗ vỗ vai Trương Thác: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi trước đi nhé.”
“Cha nuôi, cha cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Trương Thác gật đầu, đứng lên bước ra khỏi phòng sách.
Trương Thác và Tiêu Sơn cũng không trò chuyện quá nhiều, lúc đi đến phòng ngủ dành cho khách, thì Lâm Ngữ Lam vẫn đang dựa vào đầu giường, nghịch điện thoại.
“Bà xã, sao còn chưa ngủ nữa.” Trương Thác ngồi đến bên cạnh giường, nhìn người phụ nữ trên giường.
Gương mặt Lâm Ngữ Lam đột nhiên đỏ bừng, tuy là tối đêm qua hai người cũng đã cùng ngủ chung một giường, nhưng hoàn toàn không giống với tình hình hiện tại.
“Em ngủ ngay đây!” Lâm Ngữ Lam đặt điện thoại bên cạnh gối, rồi chui vào trong túi ngủ, phủ kín cả đầu.
Lâm Ngữ Lam nằm trong chăn bông, trong đầu rối rắm.
Vào thời điểm này ngày hôm qua, cô vẫn có thể giả vờ ngủ, giả vờ như không biết gì, còn bây giờ thì sao.
Lâm Ngữ Lam thận trọng không để con tim đập loạn nhịp “thình thịch”, yên lặng chờ đợi thời điểm người đàn ông vén chăn bông lên.
Một giây, hai giây …
Một phút, hai phút ….
Sau đầy 5 phút, bên ngoài chiếc chăn vẫn không hề có bắt kỳ động tĩnh gì.
Giống như một con thỏ trắng nhỏ, Lâm Ngữ Lam lặng lẽ vén một góc chăn bông lên, dùng đôi mắt đẹp nhìn ra ngoài chăn bông, chọt phát hiện Trương Thác đang đứng một góc trước cửa sỏ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Như cảm nhận được ánh mắt Lâm Ngữ Lam, Trương Thác quay người lại, nhẹ nhàng cười với Lâm Ngữ Lam, “Bà xã, nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi ra ngoài một chuyến.”
*Hả?” Lâm Ngữ Lam giật mình kêu lên một tiếng, “Anh đi đâu vậy?”
*Đi ra ngoài làm rõ một số chuyện.” Trương Thác đi tới bên giường, ân cần giúp Lâm Ngữ Lam thu dọn bốn góc chăn bông, “Cha nuôi gặp chuyện phiền phức rồi, anh không thể cứ ngồi yên để xem, đúng không.”
Trương Thác ném về phía Lâm Ngữ Lam một nụ cười chứa đây tình yêu, “Em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai chúng ta có rất nhiều nơi phải đi đó.”
“Anh về sớm nhé.” Lâm Ngữ Lam ló đầu ra khỏi chăn bông, “Em…… Em đợi anh…..”
Trương Thác gãi gãi cái mũi nhỏ của Lâm Ngữ Lam, mở cửa phòng ngủ, bước ra ngoài.
Trương Thác đi xuống khu dân cư, bước ra khỏi hành lang, vẫy tay một cái trong bóng tối.
Lên tiếp ba bóng người, nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Trương Thác, ba người không nói lời nào, đều quỳ gối trước mặt Trương Thác.
“Kiểm tra những người được tuyên dương trong quán bar ngày hôm nay, báo cho tôi trước bình minh.”
Trương Thác nói xong, phát tay một cái, ba bóng người này lẳng lặng rời đi, tựa như chưa từng xuất hiện.
Trương Thác liếc nhìn bầu trời đen kịt, nhắc chân bước đi.
Ngay bên ngoài tiểu khu nơi Tiêu Sơn sinh sống, có một tòa nhà văn phòng lớn, tòa nhà văn phòng này cho thuê, mỗi tầng đều có rất nhiều công ty thuê, sử dụng làm văn phòng.
Lúc này đã về khuya, toàn bộ tòa nhà văn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn một góc sáng đèn vàng mờ ảo.
Cửa của tòa nhà văn phòng khóa chặt, có nhân viên bảo vệ canh gác, trước mặt Trương Thác, tất cả như không có chuyện gì, anh đi vào bên trong tòa nhà văn phòng, tìm thấy cái văn phòng vẫn còn sáng đèn đó.
* Phòng làm việc” ba chữ lớn này được viết bên trên cửa của văn phòng đó.
Trương Thác đẩy cửa bước vào.
Chương 334:
Cả văn phòng trông thật kỳ quái và u ám, ánh đèn vàng tạo cho người ta một cảm giác kì lạ trong bầu không khí tối tăm và tĩnh lặng này.
Trên cửa ra vào văn phòng này,treo hai chiếc chuông gió, khi đẩy cửa vào sẽ phát ra âm thanh nhẹ.
Ánh đèn leo lét, chập chòn, lúc sáng lúc tối.
“Muộn thế này, là ai vậy hả?” Trong phòng làm việc vang lên một giọng nói già nua.
Trong một không gian kỳ quái như vậy, hoàn toàn không ảnh hưởng đến Trương Thác, anh lấy ra một tắm thẻ màu đen, ném xuống mặt đất trước mắt, “Nói cho tôi biết về dự án Vĩnh Phong gần đây.”
Ánh sáng leo lắt chiếu trên tắm thẻ đen, chiếc mặt nạ có răng nanh như muốn nhảy ra khỏi tắm thẻ bắt cứ lúc nào.
Một bóng người nhỏ bé gầy gò xuất hiện, ông ấy cúi người, vươn đôi tay gầy guộc trơ xương, cầm lấy tắm thẻ dưới đất, dùng tay lau thật cẩn thận, thở dài nói: “Quả nhiên, tìm đến đây rồi, mời ngồi.”
Một chiếc ghế ngồi trượt tới trước mặt Trương Thác.
Khi Trương Thác ngồi xuống, giọng nói già nua lại vang lên.
“Ba tháng trước, Đại nhân Satan của đảo Quang Minh đã đến châu u để quyết đấu trận chiến một sống một còn tại Vương hội. Kết quả của trận chiến đó đến nay vẫn chưa được biết rõ, Satan đại nhân biến mắt trong hư không, tất cả mọi người không ai có tin tức về anh ta, có tin đồn rằng, Satan đại nhân đã đã chết rồi, cũng có người nói Satan đại nhân bị trọng thương. Từ đó, địa vị của đảo Quảng Minh trong toàn bộ thế giới ngầm đã có chiều hướng đi xuống. Còn tin đồn về hỏa tinh, cũng tràn ngập khắp bầu trời. “
“Cũng trong ba tháng trước, Dương Hùng – đổng sự trưởng tập đoàn công nghiệp Vĩnh Phong của Hàng Châu, đề xuất một dự án nghiên cứu sử dụng năng lượng hydrat hóa làm năng lượng nguồn, đã thu hút được sự chú ý của tất cả các bên, nhiều thế lực ngầm có quyền lực, đều suy đoán liệu chuyện này có liên quan đến Hoả Tinh hay không. Ba tháng nay, vô số thế lực xuất hiện ở Hàng Châu, dưới sự khống chế của những người đi theo địa ngục, 90%. thế lượng không dám manh động, 10% còn lại, hà hà, cũng chỉ là những lũ kiến cỏn con mà thôi.”
“Đã 3 tháng trôi qua, đây là lần đầu tiên người dân đảo Quang Minh tìm đến đây. Theo thông tin tình báo chúng tôi có được, công nghệ năng lượng hydrat hóa mà công nghiệp Vĩnh Phong đề xuất lần này, không liên quan gì đến Hỏa Tinh. Thông tin tài liệu thu thập được ba tháng nay, đều ở đây cả, mời anh hãy xem đi. “
Cả một đồng tài liệu được đặt trước mặt Trương Thác.
Nếu như Tiêu Sơn ở đây, nhìn thấy những tư liệu này, nhất định sẽ vô cùng sửng sót, trong đống tài liệu dày đặc này, không chỉ có thành quả nghiên cứu quý giá của bọn họ, những cốt lõi công nghệ, thậm chí tất cả hồ sơ mỗi lần nghiên cứu của họ lần nào cũng được viết rõ ràng, đơn giản và dễ hiểu!
Trương Thác cầm những tư liệu này lên, chậm rãi xem từng trang.
Phải mắt trọn hai tiếng, Trương Thác mới đọc hết đống tài liệu này, anh ấy không bỏ qua bắt cứ một trang tài liệu nào.
Nhiều người biết rằng Satan đại nhân rất mạnh, nhưng họ không biết tại sao Satan đại nhân lại mạnh như thế.
Sự cố gắng của Trương Thác, gấp hàng ngàn hàng vạn lần bao người, có rất ít người có đủ kiên nhẫn để đọc hết những xấp tài liệu này, nhưng Trương Thác thì có thẻ, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên anh làm những chuyện như vậy.
Hơn hai tiếng đồng hồ, bóng dáng đó của Câu Lâu không có bất kỳ một chút động tĩnh nào, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng kìm nén cho thấp xuống rất nhiều.
Khi Trương Thác đọc hét đống tài liệu, ông ta đứng dậy, dặn dò: “Liên hệ lãnh đạo nhóm nghiên cứu khoa học hàng đầu cho tôi, buổi trưa ngày mai, tôi sẽ quay lại đây.”
“Đã rõ.” Giọng nói già nua đáp lại.
Trương Thác đi về phía cửa văn phòng, vừa mở cửa, chuông gió lại vang lên lần nữa.
Trương Thác dừng lại, quay đầu nhìn lại bóng dáng người đàn ông già nua đó, hỏi: “Ông năm nay bao nhiêu tuôi?”
“Cũng tám mươi ba rồi.”
“Ngày mai đưa người thừa kế của ông đến đây nhé”.
Chương 335:
Trương Thác lấy ra một đồng xu, dùng ngón tay nhẹ nhàng búng ra.
Đồng xu vẽ một vòng cung duyên dáng và đáp xuống trước hình bóng của Câu Lâu.
Vào lúc nhìn rõ đồng tiền, bóng dáng Câu Lâu đó bát giác run lên.
“Làm xong việc ngày mai, ông cũng nên ra đảo đi. Đảo Quang Minh sẽ không phụ lòng bắt cứ người nào chịu hy sinh. Những thứ mà ông muốn, đều có cả trên đảo.”
Trương Thác nói xong liền bước ra khỏi cửa không đợi đối phương trả lời.
Khi Trương Thác vừa dứt lời, bóng hình Câu Lâu đã quỳ một gối xuống, “Cám ơn ngài hành giả đại nhân.”
Ra khỏi phòng làm việc, trong đầu Trương Thác vẫn nghĩ ngợi về đống tài liệu vừa xem, anh nghĩ tới nghĩ lui, liền móc điện thoại di động ra, gọi đi một cuộc điện thoại.
“Khương Nhi , đang làm gì vậy?”
“Wow, đại ca, anh đột nhiên biết chủ động gọi cho tôi nè!”
Giọng nói mừng rỡ của Vị Lai phát ra trên điện thoại.
Trương Thác cười, “Nói cái kiểu giống như tôi chưa từng gọi điện thoại cho cô vậy.”
“Xí…” Vị Lai bĩu môi, “Đang làm nghiên cứu nè, đại ca, anh có việc gì muốn tôi làm phải không?
“Ngày mai đến Hàng Châu.” Trương Thác trực tiếp nói rõ mục đích của mình.
“Haizz…, tôi biết ngay đại ca nếu không có chuyện gì, sẽ chẳng bao giờ tự động liên lạc với tôi- kẻ đáng thương này đâu, ngày mai sẽ đến nơi.”
Nửa đêm 3 giờ 40 phút, Trương Thác tĩnh lặng đứng dưới nhà Tiêu Sơn.
Nghe tin tức báo cáo truyền đến từ người của mình, trong lòng đại khái cũng đã hiểu rõ.
Theo như điều tra, thì người hôm nay xuất hiện trong quán bar Xương Ưu, chính là người trong nội bộ của Công nghiệp Vĩnh Phong, vậy đây hoàn toàn chính là một vở kịch hay do Dương Hùng tự biên tự diễn.
Đối với việc ngày mai nên làm thế nào, trong lòng Trương Thác đại khái là cũng đã có tính toán.
Sáng sớm ngày tiếp theo.
Lâm Ngữ Lam tỉnh dậy từ trong giấc mơ, dụi đôi mắt ngáy ngủ, liếc nhìn bên cạnh, những chiếc gối mềm mại được đặt bằng phẳng ngăn nắp bên cạnh, chứng tỏ cả buổi tối ngày hôm qua người đàn ông cũng chưa từng quay lại.
Ngáp dài một cái, Lâm Ngữ Lam từ trên giường bò dậy, đi đến phòng khách, Mễ Lan đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Lâm Ngữ Lam lướt mắt quanh trong nhà một cái, hỏi: “Chú Tiêu đâu?”
“Muốn hỏi chồng cậu thì cứ hỏi thẳng đi, làm gì phải dạo một vòng lớn như thế chứ.” Mễ Lan rót cho mình một ly sữa: “Chồng cậu và cha mình mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, đi xử lý một số chuyện của công ty.”
*Ò.” Lâm Ngữ Lam gật đầu, sau khi biết được không gặp được Trương Thác, biểu cảm của cô có chút cụt hứng.
“Ngữ Lam, cậu biết bây giờ cậu giống cái gì không?” Mễ Lan uống một ngụm sữa, đôi mắt nhìn Lâm Ngữ Lam từ trên xuống dưới.
Lâm Ngữ Lam hỏi trong tiềm thức: “Cái gì?”
Mễ Lan mặt không chút biểu cảm nói: “Giống một đứa mê trail Lâm Ngữ Lam bị lời nói của Mễ Lan làm cho có chút sững sờ, lập tức giận dữ: “Được lắm con nha đầu chết tiệt nhà cậu, dám chế nhạo mình!”
Vừa nói, Lâm Ngữ Lam vừa vung lên nắm đấm đánh yêu của mình đánh vào người Mễ Lan.
Hai cô gái ồn ào dồn lại một chỗ, chơi đùa vui vẻ, chỉ có điều cảnh đẹp này, không có người nào có may mắn được thưởng thức.
Một chiếc Jaguar màu đỏ tía đang lái trên con đường của Hàng Châu, và dừng lại trước cửa tòa cao ốc Công nghiệp Vĩnh Phong.
Cánh cửa xe được mở ra, Trương Thác và Tiêu Sơn từ trên xe bước xuống.
Quày lễ tân của Công nghiệp Vĩnh Phong hiển nhiên là nhận ra Tiêu Sơn.
Chương 336:
“Tiêu tổng xin chào, Dương tổng đã đợi ngài trên lầu rồi.”
Cô gái xinh đẹp ở quây lễ tân khom người, cung kính nói.
*Ừm.” Tiêu Sơn gật đầu, dẫn Trương Thác đến chỗ ấn thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, sự xuất hiện của một bóng người làm cho cửa thang máy mở ra lại, đây là một người đàn ông, khoảng hơn 30 tuổi, cao tầm 1 mét 75.
“Tiêu tổng, ông đến rồi cũng không nói trước một tiếng, tôi vẫn luôn đợi ông ở đây đấy, cái này nếu như để cho Dương tổng biết, có thể tôi phải bị trách phạt đấy.” Người đàn ông này vừa vào thang máy đã vội vàng nói.
Tiêu Sơn bật cười: “Cậu quả thật là trợ thủ đắc lực nhất của Dương tổng, cái gì ông ấy cũng phải nói với cậu nhỉ.”
“Tiêu tổng quá khen rồi, vị này là?” Người đàn ông đặt ánh mắt lên người Trương Thác.
“Con trai nuôi của tôi, Trương Thác, Tiểu Thác, đây là thư ký Triệu.”
“Anh Trương, thật là một người trẻ tuổi đầy triển vọng đáy, chào anh.” Thư ký Triệu chìa tay ra với Trương Thác.
“Chào anh.” Trương Thác cũng chìa tay ra giống như vậy.
Lúc người bắt tay với nhau, động tác của Trương Thác khẽ dừng lại chốc lát, ánh mắt dừng lại trên cánh tay của thư ký Triệu.
Rồi ngay lập tức thu ánh mắt lại.
Thư ký Triệu căn bản là không chú ý thấy được sự khác thường của Trương Thác, thang máy đã lên đến tầng cao nhát, dưới sự hướng dẫn của thư ký Triệu, Trương Thác và Tiêu Sơn đi đến phòng làm việc của Dương Hùng.
Phòng làm việc của Dương Hùng rất lớn, trang trí hết sức sang trọng, trên tủ sách khổng lồ đặt lên chỉ chít những quyền sách.
Tiêu Sơn và Trương Thác vừa mới bước vào phòng làm Dương Hùng đứng dậy khỏi ghế sép tổng của ông ta: “Tiêu tổng đến rồi, mau mau mau, mời ngòi, Tiểu Triệu, mau pha trà.”
“Vâng.” Thư ký Triệu gật đầu, bước ra khỏi phòng làm việc.
Tiêu Sơn vẫy tay: “Dương tổng, không cần khách sáo như vậy đâu, chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi.”
“Được.” Dương Hùng gật đầu: “Tiêu tổng là người thẳng thắn dễ chịu, Dương Hùng tôi chính là thích làm ăn với người thẳng thắn dễ chịu, Tiêu tổng, người của tôi đã chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, hiện giờ’ chỉ còn đợi con trai tôi được thả ra thôi.”
Lời nói này của Dương Hùng vừa rơi xuống, cánh cửa lớn của phòng làm việc bị người ta đẩy ra, thư ký Triệu vừa mới ra ngoài lúc nãy đang chạy vào với gương mặt đầy hoảnh loạn.
*Dương tổng, xảy ra chuyện rồi!”
Dương Hùng chau mày, khiển trách: “Chuyện gì, mà hấp ta hấp tấp?”
“Hải Phong trở về rồi, nhưng đi theo sau Hải Phong còn có rất nhiều người của giới truyền thông, họ đều biết chuyện Hải Phong bị bắt cóc, bây giờ đang bao vây bên dưới công ty!”
“Cái gì!” Giọng nói của Dương Hùng đột ngột nâng lên một quãng tám: “Hải Phòng trở về rồi? Nó thế nào rồi?”
Sắc mặt thư ký Triệu có chút khó coi: “Không tốt lắm, trông có vẻ như đã chịu không ít khổ cực.”
Dương Hùng do dự một lúc, sau đó lại nói: “Thế này đi, cậu sắp xếp cho Hải Phong đi nghỉ ngơi trước đi, rồi tìm người đuổi những nhà báo phóng viên đó đi.”
“Rõ.” Thư ký Triệu gật đầu, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Đợi khi thư ký Triệu vừa đi, Dương Hùng lập tức nói với Tiêu Sơn: “Tiêu tổng, nếu con trai tôi đã trở về rồi, vậy thì chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi, chiều hôm nay, tôi sẽ sắp xếp cho tất cả người của tôi vào vị trí, đến lúc đó ông đem kỹ thuật của ông ra, chúng ta gặp nhau ở phòng thí nghiệm, tôi đi xem cái thằng nhóc nhà tôi trước! Xin lỗi không tiếp chuyện ông được nữa rồi.”
“Con cái quan trọng.” Tiêu Sơn gật đầu.
Dương Hùng cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Khi Dương Hùng đến trước thang máy, thư ký Triệu vẫn đợi ở đây, sau khi cửa thang máy mở ra, hai người cùng lúc bước vào trong thang máy.
Trong khoảnh khắc cánh cửa thang máy đóng lại, Dương Hùng và thư ký Triệu cùng lúc nở ra một nụ cười lạnh.
Dương Hùng hỏi: “Những nhà báo đó đã sắp xếp ổn hết chưa?”
Chương 337:
Thư ký Triệu gật đầu, nói: “Không vấn đề, Dương tổng, tất cả đã sắp xếp xong hết rồi, bản phác thảo đều đã chuẩn bị cho bọn họ xong hết rồi, sự việc này vừa xảy ra, tất cả những rắc rối bên ngoài đều sẽ tìm đến Tiêu Thị, không hề có bắt cứ liên quan gì với chúng ta nữa.”
“Rất tốt.” Dương Hùng lộ ra vẻ mặt hài lòng, rồi lại hỏi: “Liên hệ với bên đó thế nào rồi?”
“Đã gửi tài liệu qua đó hết rồi, bọn họ đã bắt tay vào nghiên cứu rồi, nếu như có thể lầy được kỹ thuật cốt lõi đó của Tiêu Sơn, thì nhiều nhất trong thời gian 5 ngày, có thể đạt được tiến triển mới.
*Tốt” Đôi mắt Dương Hùng lộ ra vẻ sáng loáng, ông ta thầm lẫm bẩm trong miệng: “Tiêu Sơn à Tiêu Sơn, ông cũng đừng trách Dương Hùng tôi độc ác, cái xã hội này, người là dao thớt, ta là cá thịt, muốn bản thân mình sống thật tốt, thì phải vứt người khác lên trên dao thớt, muốn trách, thì trách Tiêu Sơn ông nổi lên quá nhanh, Tiêu Thị các người không chết, thì Dương Hùng tôi khó mà an tâm được!”
Lúc này đây, Trương Huyên và Tiêu Sơn, đang đi ở một thang máy khác, chuẩn bị xuống lầu.
“Cha nuôi, tên thư ký Triệu đó, chính là người tối đêm qua hỏi cha muốn lấy tài liệu đấy.” Sau khi vào thang máy, Trương Thác nhỏ tiếng nói với Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn kinh ngạc: “Sao con biết?”
“Hôm qua con đã quan sát được, người hỏi cha muốn lầy tài liệu đó, trên ngón tay út tay phải của hắn ta, có một dấu đeo nhẫn rất sâu, thông thường mà nói thì đàn ông rất ít khi đeo nhẫn lên ngón út của bàn tay phải, lúc nãy khi con bắt tay với thư ký Triệu, thì trên ngón út tay phải của anh ta mang một chiếc nhẫn ngón út, bề rộng giống hệt với dấu đeo nhẫn mà con nhìn thấy ngày hôm qua, thân hình của người đó tối qua cũng cao tầm 1 mét 75, cỡ giày mang đều là số 42.”
Trương Thác liên tục chỉ ra mấy điểm.
Tiêu Sơn suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Vậy cũng không đúng, tóc của người đó tối qua, phải dài hơn rất nhiều so với thư ký Triệu.”
“Cổ áo của anh ta có những sợi tóc gãy, rõ ràng sáng sớm mới vừa động vào đầu tóc, ai mà rảnh không có chuyện gì làm đến nổi mới sáng sớm như vậy mà đã đi cắt tóc cơ chứ?”
Phân tích của Trương Thác, khiến cho sắc mặt của Tiêu Sơn trở nên nghỉ hoặc.
Vài giây sau, Tiêu Sơn chìa ra ngón tay cái với Trương Thác: “Tiểu Thác à Tiểu Thác, con thật sự là khiến cho ta quá ngạc nhiên rồi, nều như thật sự như những gì con nói, vậy thì tối qua, quả thật chính là một màn kịch hay do Dương Hùng tự biên tự diễn rồi!”
Tiêu Sơn trầm mặc mắy giây.
Mấy giây này, Trương Thác cũng không nói thêm bắt kỳ ý kiến gì nữa, mà là để cho Tiêu Sơn tự mình cân nhắc.
Khi thang máy đi đến tầng 1, cửa thanh máy vẫn chưa mở ra, thì Tiêu Sơn đã có thể nghe thấy những tiếng huyên náo.
Trong giây phút khi cửa thang máy mở ra, thì có thể nhìn thấy một đám nhà báo phóng viên, đang chen chúc nhau đầy cả sảnh Công nghiệp Vĩnh Phong.
Nhìn thấy những nhà báo này, Tiêu Sơn lắc lắc đầu, nói: “Dương Hùng thật là đã đánh một nước hay đấy, lúc đó dẫn ta vào trong rọ, rồi lại đề nghị chia tài liệu thành hai phần, tối qua tự biên tự diễn ra một vở kịch, để ta chủ động lấy tài liệu ra, rồi nắm lấy thành quả nghiên cứu mà ta đã đầu tư mấy tỷ mới đạt được, là người xúi giục ta trong âm thầm, những nhà báo này, chắc là do ông ta chủ động tìm đến rồi, giới truyền thông chỉ cần phanh phui ra, thái tử gia của Công nghiệp Vĩnh Phong bị bắt cóc trong đêm, thì những người bên ngoài đó, tự nhiên sẽ nghĩ rằng tài liệu trong tay Dương Hùng đã giao ra rồi, sẽ gom hết toàn bộ sự chú ý đặt hết lên người ta, lúc này Dương Hùng hoàn toàn có thể yên tâm mà làm nghiên cứu của ông ta, tất cả mọi thứ, đều sẽ do ta đây gánh chịu! Quả nhiên là nhân vật kiệt xuất dã tâm có chỗ đứng ở vị trí hàng đầu của Hàng Châu, lợi hại, từ khi mới bắt đầu thì ông ta đã tính kế với ta rồi!”
“Cha nuôi, vậy thì bây giờ cha định sẽ làm thế nào?”
Trương Thác hỏi một tiếng.
Trong ánh mắt Tiêu Sơn có chút sự hiu quạnh: “Rất khó, trừ phi trong thời gian ngắn nhất, ta có thể tìm ra được nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, giành giật từng giây phút một với Dương Hùng, nếu không đến cuối cùng, Tiêu Thị ta cũng công cốc như “rổ tre đựng nước cũng bằng không”, còn sẽ lâm vào tình trạng làm trò cười cho cả Hàng Châu này, máy tỷ, cứ coi như mua một bài học đi, chuyện này ta cũng có lỗi, sự thuận buồm xuôi gió của mấy năm nay đã khiến cho ta có phần quá lơ là rôi.”
Tiêu Sơn thổn thức không thôi.
Sau khi bước ra khỏi tòa cao ốc của Công nghiệp Vĩnh Phong, Tiêu Sơn vẫn luôn gọi điện thoại không ngừng, nhờ người tìm một số nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học đến, nhưng hạng mục nghiên cứu thủy hóa nguồn năng lượng (*) này, đâu phải tùy tiện tìm được người đến thì có thể đạt được tiến triển.
(‘) luyện hóa nước trở thành nhiên liệu.
Lúc 12 giờ trưa, chỉ có hai người, đã đến Hàng Châu đúng hạn.
Trương Huyên và Tiêu Sơn, gặp mặt hai nhân viên nghiên cứu này ở một quán cà phê.