“Đệt… Đồ đê tiện” Chúc Bình Phong mắng to một tiếng.
“Cô cho rằng bố mày đang chơi đùa với cô sao?”
Lâm Ngữ Lam không quan tâm đến Chúc Bình Phong, cô vừa nói câu kia là nói với Chúc Viễn Nguyên. Lâm Ngữ Lam có thể nhìn ra Chúc Bình Phong này chỉ là một kẻ ngu xuẩn bị bố gã làm hư mà thôi.
Chúc Viễn Nguyên kéo ống tay áo của Chúc Bình Phong.
“Tộc trưởng, chúng ta và cô Lâm chỉ hợp tác. Thông gia này cũng là do lão tộc trưởng tạm đề ra, tôi…”
Chúc Viễn Nguyên vừa nói một nửa thì Chúc Bình Phong lại giơ tay tát một cái, đánh mạnh vào mặt Chúc Viễn Nguyên.
Chúc Bình Phong mắng: “Ông bớt lấy bố tôi ra dọa tôi đi, ông ấy chết rồi, bây giờ tôi mới là tộc trưởng Chúc thị. Tôi nói cái gì chính là cái đó, tôi bảo ông làm gì thì ông làm đó, hiểu chưa!”
Tay của Chúc Viễn Nguyên đặt ở bên người theo ý thức nắm chặt lại, nhìn vào mắt Chúc Bình Phong hiện lên vẻ tàn nhãn. Nhưng mà rất nhanh ông ta thả nắm đấm ra. “Tộc trưởng, lần này chúng ta làm thông gia với Tô thị không chỉ có thế lực khác nhìn, bao gồm của người của bản tộc cũng đều đang nhìn ngài. Ngài vừa mới leo lên vị trí tộc trưởng, lụa trắng trước cổng còn chưa rơi nếu bây giờ ngài vui vẻ thì khó tránh khỏi bị người khác bàn tán, có rất nhiều người đều ngấp nghé vị trí tộc trưởng. Trước hết ngài nhịn một chút đi, lấy đại cục làm trọng”
Chúc Bình Phong nghe Chúc Viễn Nguyên nói thì ánh mắt liên tục đảo quanh, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Mau chóng lập cho xong linh bài đi”
Chúc Bình Phong nói xong thì phất ống tay áo một cái nhanh chân rời khỏi phòng khác. Khi đi đến cửa thì Chúc Bình Phong lại nhìn Lâm Ngữ Lam lần nữa, trong mắt tràn đầy lòng tham chiếm hữu mạnh liệt.
Mặc dù Chúc Bình Phong ngu xuẩn nhưng gã biết rõ, so với chức vị tộc trưởng Chúc thị thì sự nam nữ vui vẻ kia vẫn phải nhịn một chút.
Thấy Chúc Bình Phong rời đi, Chúc Viễn Nguyên thở ra một hơi nhìn về phía Lâm Ngữ Lam. “Cô Lâm, thật sự xin lỗi, tính cách của tộc trưởng có hơi kỳ lạ. Nhưng mà bây giờ cô lấy thân phận như thể gả đến Chúc thị thì sẽ hay gặp phải, cô phải chuẩn bị cẩn thận”
“Tôi muốn nhà họ Tô, nhưng kế hoạch của tôi không phải bản thân tôi, mà cuối cùng là một tấm bản vẽ kia” Lâm Ngữ Lam mở miệng. “Tôi sẽ phối hợp với cách làm của Chúc thị các ông, nhưng phải để tôi nhìn thấy vật tôi muốn”
“Tôi hiểu.” Chúc Viên Nguyên gật đầu. “Sau khi kết hôn, Chúc thị chúng tôi sẽ xuất binh, sẽ cùng nhà họ Tiêu thảo phạt Tô thị. Đến lúc đó, nhà họ Tô chính là vật trong tay của cô Lâm”
“Hi vọng thế” Lâm Ngữ Lam gật đầu. “Trước khi tôi hôn, tôi sẽ đợi ở Chúc thị, sẽ phối hợp với kế hoạch của các ông.
Nhưng tôi hi vọng trước khi tôi kết hôn đừng có ai đến làm phiền tôi, ông hiểu ý tôi chứ”
“Đương nhiên, tôi sẽ nói rõ ràng với tộc trưởng” Chúc Viễn Nguyên gật đầu. “Cô Lâm, tôi đã cho người sắp xếp xong chỗ ở cho cô, đi theo tôi: Lâm Ngữ Lam khẽ gật đầu với Chúc Viễn Nguyên, đi ra ngoài phòng khách.
Buổi sáng ở Đại Nam vẫn là đêm khuya ở thành phố Hoàng Kim.
Trương Thác ngồi trong phủ thành chủ, hai người Shazan và Ba Địch thận trọng đứng ở một bên.
Cho dù Ba Địch đã nghĩ thân phận của Trương Thác không đơn giản nhưng không ngờ lại là một người tàn nhẫn như thế. Quân vương của thế giới ngầm, chủ nhân đảo Ánh Sáng, Shazan!
“Sao mấy người lại muốn truyền ra lời đồn chiếm cứ thành Hoàng Kim?” Trương Thác dựa vào ghế salon mềm mại mà hỏi.
“Bẩm quân vương: Shazan khom người” Nghe bên ngoài đồn nói ngài bị giam giữ chín năm, mấy người giết ngài cũng bị chôn ở trong Thần Huyễn. Ferreth nghĩ gia tộc của ngài cũng chịu ảnh hưởng, cho dù cô Hương vẫn luôn dùng thân phận đại biểu đảo Ánh Sáng chờ ở đây, chúng tôi sợ có người làm loạn với cô ấy nên mới nghĩ ra hạ sách này. Ngài biết đó, dư nghiệt của Vương Hội ngo ngoe muốn động”
Trương Thác khẽ gật đầu: “Ông làm không tệ, nhưng mà Shazan, ông già rồi, mảnh đất này không hợp với ông nữa.
Thiết Tăng Thiên Á đã để mắt tới ông, ông tìm một cơ hội về hưu dưỡng già đi. Tiền kiếm được nhiều năm như thế cũng đã kiếm đủ rồi, dẫn theo mấy người vợ của ông hưởng thụ nửa đời sau đi”