Lúc này, đại não của Trương Thác lóe lên, anh nắm được thứ gì đó, sự nghỉ hoặc trong mắt trở nên rõ ràng, đối mặt với cú đá của thanh niên, anh bước về phía trước, dùng vai làm điểm xung kích, trước khi cú đá đánh người thanh niên chưa chạm đến thì đánh về phía người thanh niên trước.
Người thanh niên đang bay trên cao nào có chịu được một lực mạnh như vậy, cậu ta bị đánh hắt văng ra ngoài, rơi xuống sàn võ đài.
Người thanh niên đứng dậy, định lao về phía Trương Thác lần nữa thì nghe thấy tiếng hét lớn từ dưới võ đài.
“Đủ rồi!”
Tiếng hét này vang lên, khiến cho người thanh niên lập tức dừng lại.
Trương Thác nhìn xuống võ đài thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên trông rất bình thường đang đứng trước cửa đại sảnh, đồng thời khi Trương Thác nhìn về phía đối phương thì người đàn ông trung niên đó cũng nhìn Trương Thác.
Vài giây sau, người đàn ông trung niên nhìn người thanh niên trên võ đài và nói: “Tiêu Thân, cháu đã vượt qua ranh giới rồi.”
“Chú ba, cháu …” Người thanh niên vừa muốn nói gì đó, nhưng đã bị ánh mắt của người đàn ông trung niên ngăn lại.
“Xuống võ đài, đi!” Người đàn ông trung niên ý vị sâu xa, sau khi nói xong vắt hai tay sau lưng rồi rời đi.
Người thanh niên được gọi là Tiêu Thần không cam tâm nhìn Trương Thác, sau đó nhảy ra khỏi võ đài, bước đi về phía cửa của đại sảnh.
Dưới ánh mắt của mọi người, trận đấu này chỉ có thể nói là không phân được thắng bại, Thượng Phát và hai thầy trò Cảnh Nhược Phiến đều hiểu trong trận đấu này Trương Thác đã chiếm thế thượng phong.
Ở bên ngoài đại sảnh.
Tiêu Thần đi theo người đàn ông trung niên, trong mắt đầy sự khó hiểu: “Chú ba, tại sao chú không cho cháu dạy cho cậu ta một bài học!”
“Dạy cậu ta một bài học sao? Chỉ dựa vào cháu hả?”
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Tiêu Thần bên cạnh: “Nếu tiếp tục đánh, tất cả môn võ của cháu đều sẽ bị người khác học hết! Hơn nữa đừng quên, quy tắc của chúng ta là gì, mấy ngày nay, cháu quá phô trương rồi.”
“Cháu …” Tiêu Thần há miệng, không nói lời nào, chỉ là nắm chặt hai tay, trong mắt đầy hận ý.
Sự rời đi của Tiêu Thần cũng kéo theo bữa tiệc kết thúc.
Thượng Phát cung kính đi bên cạnh Trương Thác, những người còn lại đứng xem nhất thời sợ hãi, người khiến cho cậu Thượng cần thận đối đãi như vậy, mình lầy đâu ra dũng khí hô to gọi nhỏ với người ta vậy?
Trương Thác ngồi xuống ghé sô pha, Thượng Phát đứng trước người anh, không dám ngồi.
“Đúng rồi, Công ty đầu tư mạo hiểm Dụ Nguyên là công ty của nhà cậu à?” Trương Thác hỏi.
“Đúng vậy.” Thượng Phát liên tục gật đầu: “Nếu ngài có chỉ thị gì, xin cứ nói.”
“Tiêu thị có một dự án đầu tư, mây người nhận đi.”
“Không thành vấn đè!” Thượng Phát ngay cả dự án gì cũng không hỏi, cậu ta liên tục gật đầu đồng ý, đồng thời gọi điện cho trợ lý của mình, nói với trợ lý Tiêu thị muốn đầu tư bao nhiêu tiền thì đầu tư bấy nhiêu.
Mễ Lan ngồi bên cạnh Trương Thác, đôi mắt xinh đẹp liên tục nỗi lên tia sáng kỳ dị, cô ấy bây giờ có thể nhìn ra, thân phận của Trương Thác nhất định không đơn giản như cô ấy vẫn luôn cho rằng với Lâm Ngữ Lam, đúng là nhặt được bảo bối rồi.
Dương Hải Phong và Thiện Trang lui vào một góc, nhìn Trương Thác với vẻ mặt hung ác, họ rất muốn làm điều gì đó, nhưng lại không đủ can đảm.
Mọi người sợ hãi đa phần đến từ những điều chưa biết.
Dương Hải Phong và Thiện Trang bây giờ chỉ biết Trương Thác có thực lực khiến người khác không thể coi thường, nhưng những thứ cụ thể bọn họ không hiểu, điều này khiến hai người họ vô cùng kiêng nể với Trương Thác, không dám gây hắn.
Dương Hải Phong và Thiện Trang bây giờ không dám gây hấn với Trương Thác, không có nghĩa là Trương Thác sẽ làm vậy với họ.