“Ức Thùy, trong thế giới nhỏ này, dân số của thành phố lên đến ba trăm nghìn người, nhưng đó không phải là tổng số dân ở đây, nếu tính cả những nhà mạo hiểm hoang dã thì dân số gần năm trăm nghìn người, những nhà mạo hiểm hoang dã kia đều là những người có bụng dạ nham hiểm, khi thực hiện nhiệm vụ săn bắt yêu thú, tốt nhất cậu nên đi cùng với mọi người, nhất định đừng hành động một mình, nếu như bị đám nhà mạo hiểm hoang dã kia nhắm trúng thì sẽ còn đáng sợ hơn là bị yêu thú nhắm trúng.”
“Nhà mạo hiểm hoang dã? Còn có khác biệt gì nữa không?” Trương Thác ngờ vực.
“Đương nhiên là có.” Vương Đan Thiên gật đầu: “Trong thế giới Thần Ẩn tổng cộng có bảy thành phố lớn được đặt tên theo bảy châu lục lớn, đằng sau bảy thành phố là bảy vị giáo chủ của bảy châu lục lớn, thành chủ của thành phố đều là người đại diện của giáo chủ, như thành phố hiện tại chúng ta đang đứng lại không thuộc một trong bảy thành phố lớn, thành phố này có tên là trấn Mang Hoang, là nơi chuyên tiếp nhận những người đến từ thế giới bên ngoài, đồng thời cũng là trạm trung chuyển của những nhà mạo hiểm, mà những nhà mạo hiểm hoang dã này đều là những người phản bội và trốn thoát từ bảy thành phố lớn, đầu hàng cho yêu thú, liên kết với yêu thú để săn bắn đồng loại, đổi lấy sức mạnh từ yêu thú, trong mắt bọn họ, chúng ta chính là bàn đạp đắc lực của bọn họ.”
Trương Thác gật đầu, ghi nhớ lời nói của Vương Đan Thiên, anh không ngờ rằng lại có người dựa vào yêu thú, trên thế giới này, nơi có con người chính là nơi có giang hồ, mỗi người đều có yêu cầu của chính mình, câu chuyện đầu hàng yêu thú tàn sát đồng loại nhìn bên ngoài có vẻ như là không thể lý giải được, nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại thì cũng không khó để giải thích, huống hồ những kẻ tạo ra yêu thú không phải cũng chính là loài người đó sao?
“Đi thôi, đến lúc lên đường rồi, trên đường đi tôi sẽ kể chuyện ở đây cho hai người nghe, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì một thời gian rất dài nữa, hai người đều sẽ phải sống ở trong thế giới Thần Ẩn này, nếu lập được nhiều công lao thì sẽ có thể nhận được chức vụ nào đó trong Hội và sống một cuộc sống an nhàn hưởng thụ rồi.”
Vương Đan Thiên võ võ quần áo.
Trấn Mang Hoang này không lớn, cũng không có cái gọi là tường thành, Trương Thác đi theo sau Vương Đan Thiên được hơn mười phút, những ngôi nhà xung quanh dần dần trở nên hiếm hoi, bóng người cũng dần thưa thớt, một con đường đất hiện ra trước mặt Trương Thác, xung quanh đường đất rải rác vài bóng cây, điều này chứng tỏ bọn họ đã đi ra khỏi thành phố rồi.
“Ức Thùy, để tôi dẫn hai người đi đến thành phố của châu lục lớn phương Đông xem một chút trước đã, mặc dù bây giờ thực lực của chúng ta không phải là mạnh nhất và cũng phải hứng chịu nhiều thiệt thòi chèn ép, nhưng chúng ta tuyệt đối không có nhiều cuộc chiến đấu công khai hay bí mật như nhiều thế lực khác.”
“Hiện tại châu lục lớn phương Đông tổng cộng có bao nhiêu người?” Trương Thác hỏi.
“Khoảng ba mươi nghìn người.”
Vương Đan Thiên đáp: “Mấy năm gần đây không biết vì nguyên nhân gì mà người của thế giới bên ngoài vào châu lục lớn phương Đông rất ít, ít hơn rất nhiều so với những châu lục lớn khác, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến thế lực hiện tại của châu lục lớn phương Đông yếu đi.”
Trương Thác gật đầu.
Cùng với bước đi của một vài người, mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời từ từ chuyển hướng, giống như thế giới bên ngoài, mặt trời lặn về phía tây.
Mặt đất cũng bị bao phủ bởi bóng tối.
Vương Đan Thiên nói với Trương Thác rằng sau ba giờ đồng hồ đi bộ nữa sẽ đến thành phố của Đông Phương.
“Chú ơi, tôi vừa nhìn thấy mọi người đều đang cưỡi ngựa, sao chúng ta không cưỡi một con?” Toàn Cảnh Thiên đi theo phía sau, há miệng hỏi.
Vương Đan Thiên bất giác sờ vào túi tiền đặt trước ngực, sắc mặt lộ ra vẻ bối rÓI.
Trương Thác võ vai Vương Đan Thiên: “Vương sư huynh, mau đi thôi, lát nữa trời sẽ tối mất, trời sắp tối rồi.”
“Ừm” Vương Đan Thiên gật đầu, sau đó lại có chút không được tự nhiên nói: “Ức Thùy, thật ngại quá, dạo gần đây châu lục lớn phương Đông chúng tôi…”