“Cũng không phải” Thang Ngọc Thúy phủ nhận nói: “Chỉ là kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, bộ tộc Đắc Tảm chỉ nhằm vào nhà họ Sở mà thôi.”
“Tôi cần phải đi ra ngoài xem sao” Trương Thác thuần thục đi tới bên giường, mở giường ra, trong một gian bí mật, lấy một bộ y phục dạ hành khoác lên người, che mặt lại.
Thang Ngọc Thúy giận rồi liếc mắt nhìn Trương Thác, phong tình vạn chủng.
“Anh đi ra ngoài, tôi một đêm này, lại phải cực khổ rồi”
Trương Thác ngượng ngùng cười cười: “Vậy làm phiền cô, lại cực khổ cả đêm nữa rồi”
Trương Thác nói xong, mở cửa sổ ra, thân hình nhảy một cái, biến mất khỏi gian phòng.
Thang Ngọc Thúy liếc nhìn nơi Trương Thác biến mất, liền đem cửa sổ đóng kỹ lại.
“Trương đại gia, không nên nóng lòng như vậy chứ, trước hết tôi đàn cho anh một khúc được không, ai nha Trương đại gia không nên… Ữm”
Song Tuyên và Cao Trân đang đứng ở ngoài cửa canh chừng, nghe được âm thanh phòng trong vang lên, khuôn mặt đỏ lên, cùng lúc đó xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cửa phòng.
Trương Thác mặc y phục dạ hành, trong bóng đêm hành động nhanh chóng, hôm nay bên trong thành Đông Phương chất đầy người, trên đường người nằm ở khắp mọi nơi, bên trong thành quân sĩ đang tuần tra, độ khó tăng lên nhiều so với ngày trước.
Trên người Trương Thác không để lộ ra bất kì hơi thở nào, với thực lực của anh, có thể lẩn tránh những binh lính tuần tra này.
Trương Thác hành động mau lẹ chạy lên trên tường thành, liếc mắt liền có thể thấy căn hầm rất lớn bao quanh thành Đông Phương, rộng năm mươi mét, sâu năm mươi mét, ánh mắt đầu tiên nhìn tới, đã vô cùng rung động.
Trương Thác nhìn trên mặt hầm, đột nhiên, Trương Thác giống như nhận ra chuyện gì đó, thân hình anh lần thứ hai nhảy lên, nhảy ra khỏi phạm vi thành Đông Phương, phóng về phía ngoài thành.
Bên cạnh không có người khác, Trương Thác cũng buông lỏng rất nhiều, những yêu thú bình thường đến bóng dáng của Trương Thác cũng không nhìn thấy, một số yêu thú thông minh có sức mạnh một chút, trước khi Trương Thác tới gần, cũng đã chạy trốn trước một bước rồi.
Với thực lực của Trương Thác, không dám nói có thể hoành hành ở toàn bộ Thế giới Thần Ẩn, nhưng chín mươi phần trăm nơi này, anh có thể ra vào như thường, còn lại 10%, chính là đại yêu biến dị khiến người ta không cách nào tưởng tượng.
Trương Thác nhanh chóng rời khỏi phạm vi thành Đông Phương, sau đó đi lên một ngọn núi.
Trong nháy mắt bước lên đỉnh núi đó, con ngươi của Trương Thác co rút dữ dội, anh thấy rõ ràng, ở núi bên kia, một đám yêu thú đông nghịt, giống như một trận lở đất, nhắm về phía thành Đông Phương.
Đám yêu thú này có số lượng có bao nhiêu, căn bản không có cách nào phán đoán, đủ loại, hình thù kỳ quái, sát khí tận trời.
Trương Thác thấy, một con yêu thú giống như con voi, thuận miệng liền nuốt lấy con yêu thú nhỏ hơn nó một chút đằng trước, để no bụng.
Những con muỗi có kích thước bằng một người bình thường đang bay lượn trên bầu trời, chỉ trong giây lát, một chiếc lưỡi phi thẳng lên bầu trời, liền nuốt tất cả đám muỗi đó, kẻ đó, là một người có bộ mặt của ếch, cơ thể cao hơn ba mét.
Đám yêu thú đi ở phía cuối cùng, một con rắn lớn dài tới hơn ba mươi mét, khi nó nhúc nhích cơ thể, liền có thể gây cho người khác áp lực khổng lồ.
Những con yêu thú này tràn về phía thành Đông Phương như có mục đích từ trước, với tốc độ của bọn chúng, tối đa hai ngày, có thể tới thành Đông Phương.
Anh mắt Trương Thác trở nên nghiêm trọng, đây rõ ràng chính là một đại quân yêu thú, giống như mới từ trong địa ngục bò ra ngoài, muốn xâm lược nhân gian.