Nguyên lão của Nhất Lâm mặc áo kiểu truyền thống kêu lớn, họ bị Vinh Quang gọi tới nên chuyện ngay hôm nay chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Vinh Quang nhắm mắt chảy một dòng nước mắt đục ngầu, không biết phải trả lời như thế nào.
Chiếc Maybach do Lâm Nhạc Hằng và Lâm Ngữ Lam sở hữu dừng ở cách đó không xa.
“Ông cụ Lâm thực sự định không quan tâm tới chuyện này sao? Anh Trương..” Đội trưởng đội tuần tra Vi của Châu Xuyên đứng ở trước cửa sổ xe Maybach khuyên nhủ với vẻ mặt lo lắng, kết quả còn chưa nói dứt lời Đội trưởng đội tuần tra Vi đã nhìn thấy chiếc xe tăng hạng nặng đang chạy ở trên đường phố và máy bay trực thăng vũ trang đang xoay quanh ở trên bầu trời.
Âm thanh bên trong loa phóng thanh cũng truyền vao trong lỗ tai của Đội trưởng đội tuần tra Vi một cách rõ ràng.
Tiếp theo đó Đội trưởng đội tuần tra Vi nhìn thấy Trương Thác vừa mới bị người nhà họ Vinh đưa đi đã giống như người không bị sao cả bước từ trong xe ra ngoài, ngay sau khi Trương Thác rời đi ra tất cả mọi người trong đoàn xe kia đều bị dẫn đi.
Cảnh tượng này lại lần nữa làm cho Vi trưởng tuần bổ há †o mồm.
Cho dù Đội trưởng đội tuần tra Vi đã biết thân phận của Trương Thác rất cao, nhưng mỗi một lần tiếp xúc đều hoàn toàn đổi mới nhận thức của Vi trưởng tuần bổ.
Hôm nay từ lúc giám đốc sở an ninh tự mình tới khu vực phòng thủ điều động xe tăng và lực lượng vũ trang để bắt người, Đội trưởng đội tuần tra Vi đã không thể tưởng tượng nổi ngoại trừ mấy người cao nhất ở Đông Hòa rốt cuộc còn người nào có thể có được đãi ngộ như vậy.
Lúc này Đội trưởng đội tuần tra Vi thề nếu như gặp anh Trương hay bất cứ người nào có quan hệ với anh Trương thì đều phải tỏ thái độ tốt nhất của mình, chắc chắn không được để cho người cảm thấy không hài lòng dù chỉ là một chút, kể cả con cháu của ông ta cũng phải làm như vậy.
Ngay vừa nãy Vinh Quang sai người bắt Trương Thác lên xe, Trương Thác làm một động tác lấy điện thoại lại, đây là một tin nhăn ngắn anh vừa mới gửi ra ngoài xong.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có mấy chữ.
“Một trong mười người, Trương Thác”
Ngay sau đó ngay trong mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ máy bay xe tăng có mặt.
Hai tay Trương Thác đút túi, vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái đi đến trước chiếc Maybach kia, kéo cửa tay lái phụ ra ngời xuống.
Ghế sau Maybach, hai người Lâm Ngữ Lam và Lâm Nhạc Hằng đang ngồi.
“Ngài Trương” Đội trưởng đội tuần tra Vi ngoài cửa cửa sau Maybach, từng gặp Trương Thác một lần, lập tức hỏi thăm.
“Đội trưởng đội tuần tra Vi, chuyện ngày hôm này làm phiền anh, chờ trở về Châu Xuyên còn có một số việc phải xử lý” Trương Thác mở miệng nói với đội trưởng đội tuần tra Vi.
“Rõ” Đội trưởng đội tuần tra Vi vội vàng gật đầu: “Tất cả lính tuần Châu Xuyên đều sẽ ngay lập tức nằm dưới quyền điều khiển của ngài Trương”
“Không phải nằm dưới quyền điều khiển của tôi” Trương Thác lắc đầu, sửa lại: “Chúng tôi làm người báo án, vẫn phải nghe theo lời dặn dò của đội trưởng đội tuần tra Vi, đội trưởng đội tuần tra Vi , ông tuyệt đối không được để chúng tôi thất vọng”
“Chắc chắn” Đội trưởng đội tuần tra Vi lập tức nghiêm túc.
“Được, đi thôi” Trương Thác lên tiếng với tài xế bên cạnh.
Tài xế quay đầu, nhìn thoáng qua Lâm Nhạc Hằng, đợi sau khi nhìn thấy Lâm Nhạc Hằng gật đầu mới khởi động xe.
Liên quan tới thân phận của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam đã sớm biết, bây giờ thấy máy bay xe tăng xuất hiện cũng không lộ ra vẻ bất ngờ.
Nhưng Lâm Nhạc Hằng vẫn còn kinh ngạc, ông ta biết thân phận Diêm Vương sống của Trương Thác, cũng biết Diêm Vương sống ở khắp nơi trên thế giới đều rất có địa vụ, nhưng không ngờ địa vị này cao đến tình trạng này.
Nhìn Trương Thác ngồi ở ghế phụ, Lâm Nhạc Hằng không ngừng gật đầu, giao cháu gái mình cho loại người này, dù ông ta chết cũng sẽ yên tâm ra đi, nhà họ Lâm có thể nhận phúc phận của Diêm Vương sống cũng là may mắn của nhà họ Lâm.
Trương Thác ngồi ở ghế phụ lên tiếng: “Vợ, em chuẩn bị một chút đi, từ hôm nay trở đi, việc buôn bán của em không phải chỉ ở Châu Xuyên, tỉnh Tây Hạ còn lại mấy thành phố nên chạy nhiều một chút, nếu không để người ta nhân lúc vàng mặt mà vào thì không tốt”
Lâm Ngữ Lam nghe nói như thế, đột nhiên sững sờ, chợt hiểu rõ ý của Trương Thác: “Chồng, ý của anh là…”
“Sau này tỉnh Tây Hạ không còn là chỉ nhánh của Nhất Lâm nữa” Trương Thác khẳng định.