“Mọi người phải hết sức xem trọng, kẻ địch lần này không phải người bình thường, mọi người đều là tinh anh của đội cảnh sát thành phố Ngân Châu, tương lai rất có khả năng sẽ tiếp xúc với kẻ địch như thế. Lần này, mọi người xem như đang học tập, phối hợp bắt tội phạm dưới tình huống đảm bảo sự an toàn của bản thân, hành động bất người thật sự sẽ do chúng tôi hoàn thành. Bắt đầu từ bây giờ, mọi người phải tắt nguồn điện thoại, trước khi hành động kết thúc không được liên lạc với bên. ngoài, canh chuẩn thời gian, vào lúc tám giờ, lập tức xuất phát!”
Ngoài cửa Cục Cảnh sát, Trương Thác duỗi eo, anh đã đợi ở đây mấy tiếng rồi, thấy đã sắp đến tám giờ, Hàn Văn Tĩnh vẫn chưa đi ra.
Trương Thác biết một vài cách huấn luyện người mới của Lợi Nhẫn, trong lúc thực hiện nhiệm vụ, nếu gặp phải một vài mầm non tốt. Lợi Nhẫn sẽ cho những người đó phối hợp hành động.
Bây giờ, rõ ràng Hàn Văn Tĩnh cũng bị Lợi Nhẫn nhắm trúng rồi, cho nên mới tham gia vào nhiệm vụ này. Hàn Văn Tĩnh là Phó đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, cũng không có cách nào từ chối.
Nhưng Lợi Nhẫn hoàn toàn không phát hiện bóng dáng thể lực của Lưu Sa, nếu biết người của Lưu Sa cũng tham gia vào, chắc chắn họ sẽ không dẫn người mới theo để học tập quan sát.
Lúc tám giờ năm phút tối, cuối cùng Trương Thác cũng đợi được đến lúc tan họp, thấy Hàn Văn Tĩnh mặc đồng phục đi ra từ trong cửa lớn của Cục Cảnh sát, ngoài Hàn Văn Tĩnh còn có mười mấy người đi ra cùng cô ta. Trên người mười mấy người này đều mang theo một loại khí chất tàn nhẫn, ánh mắt sắc bén như chim ưng, vừa thấy đã biết không phải nhân vật dễ đối phó.
Lúc Trương Thác nhìn thấy Hàn Văn Tĩnh thì cô ta cũng nhìn thấy anh, vừa nhìn qua đã khiến cô ta cảm thấy vui vẻ. Khi nấy cô ta còn đang nghĩ nên thông báo với Trương Thác Chuyện Lợi Nhẫn sẽ đối phó với Thứ Phong bằng cách nào, kết quả bây giờ đã nhìn thấy rồi.
“Sao anh lại đến đây?” Hàn Văn Tĩnh nhìn Trương Thác, hỏi.
“Văn Tĩnh, cậu ta là ai thế?” Một chàng trai mặc đồng phục cảnh sát đi đến bên cạnh Hàn Văn Tĩnh, sắc mặt hơi khó coi nhìn Trương Thác.
Lúc trước người của Cục Cảnh sát Ngân Châu đều từng gặp Trương Thác, anh nhớ mình chưa từng gặp chàng trai này, thấy tư thế đứng thẳng khi thể của đối phương, Trương Thác đoán đây là người của Lợi Nhẫn.
“Tôi tên là Trương Thác, bạn trai của Văn Tĩnh, đến đón cô ấy tan làm” Trương Thác đi lên, mỉm cười.
“Bạn trai?" Chàng trai này quan sát Trương Thác từ trên xuống dưới, bĩu môi nói: “Văn Tĩnh, sao em lại tìm một người yếu ớt như vậy làm bạn trai thế?”
Hôm qua vì hẹn hò, Trương Thác đặc biệt cạo râu, bây giờ mỗi ngày đi làm cũng đều mặc sơ mi âu phục, nhìn qua ít đi vẻ | từng trải lúc trước, khiến người ta cảm thấy không trưởng thành.
“Văn Tĩnh, xử lý đi” Kim Hâm đi phía trước Hàn Văn Tĩnh quay đầu lại nói một tiếng.
Đầu tiên Hàn Văn Tĩnh gật đầu, sau đó cười nói với Trương Thác: “Anh đi về trước đi, hôm nay em có chút việc”
Lúc Hàn Văn Tĩnh nói chuyện còn chớp mắt với Trương Thác mấy cái.
“Em có chuyện gì thế? Không phải đã nói tối nay cùng nhau ăn cơm sao, mấy em cũng thật là, họp đến tận bây giờ, đi ăn thôi". Trương Thác không cho nói nhiều, đi lên nắm lấy cổ tay của Hàn Văn Tĩnh.
“Người anh em! Đã nói có chuyện rồi, cậu nghe không hiểu à?” Chàng trai mặc đồng phục cảnh sát khó chịu hất tay Trương Thác ra.
“Anh là ai hả?" Trương Thác cũng không vui nhìn chàng trai này, nhìn tới trước ngực anh ta, trên đó gắn số hiệu cảnh sát và tên: “Đàm Ngọc Bình? Tôi nói chuyện với bạn gái, liên quan gì đến anh?”
“Oắt con, tôi khuyên cậu nói chuyện chú ý một chút cho tôi.” Đàm Ngọc Bình cảnh cáo.
“Ha ha. Trương Thác cười khẽ một tiếng: “Nếu tôi không chú ý thì sao? Anh làm cảnh sát còn có thể đánh tôi à?"
“bắt con, cậu!” Đàm Ngọc Bình giơ nắm đấm lên, muốn dạy dỗ Trương Thác một trận.
“Được rồi!” Kim Hâm hét to: “Ngọc Bình, bỏ tay xuống cho tôi, còn ra thể thống gì nữa!”
“Vâng, Đội trưởng” Đàm Ngọc Bình thấy Kim Hâm cũng lên tiếng, bất đắc dĩ buông tay, trừng Trương Thác một cái hung dữ.
Kim Hâm đi đến trước mặt Trương Thác, vỗ bả vai anh nói: “Chú em này, đêm nay đội cảnh sát chúng tôi có một buổi họp mặt hữu nghị, nếu không ngày mai cậu và Văn Tĩnh lại đi ăn bữa tối nhé, được không?"
“Không được!" Trương Thác quả quyết lắc đầu: “Hôm nay tôi và Văn Tĩnh đã hẹn trước rồi, sao họp mặt hữu nghị của đội cảnh sát mấy anh không kêu người khác đi lại kêu Văn Tĩnh của chúng tôi đi? Tôi vừa nhìn đã biết tên này chẳng phải thứ tốt lành gì, hôm nay tôi không cho cô ấy đi!”
Trương Thác nói xong đã muốn kéo Hàn Văn Tĩnh rời đi.
“Chú em" Kim Hâm duỗi tay ra ngăn Trương Thác lại, vẻ mặt không vui: “Buổi họp mặt hữu nghị của đội cảnh sát hôm nay có nhiều người có mặt như vậy, cậu thế này hơi làm mất hứng rồi đấy.”
“Mất hứng? Tôi còn chưa nói các anh làm tôi mất hứng đâu!” Trương Thác bĩu môi: “Tan làm rồi còn ép Văn Tĩnh nhà chúng tôi đi tham gia họp mặt hữu nghị gì đó với các anh? Đây là thời gian riêng tư mà!”.
Điền Nhị nhìn Trương Thác rồi kéo ống tay áo của Kim Hâm, nhỏ giọng nói: “Nếu không để Văn Tĩnh.”
| “Không thể” Kim Hâm phất tay, cũng nhỏ giọng nói: “Nhiệm vụ lần này, tất cả mọi người đều phải tham gia, không thể xảy ra
chút sai lầm nào được.”
“Vậy bây giờ phải làm sao đây, thấy thái độ của bạn trai Văn Tĩnh thế này, anh cũng không thể ép được mà?” Điền Nhị trợn ngược mắt.
Kim Hâm ngẫm nghĩ, nói với Trương Thác: “Người anh em, thế này đi, không bằng cậu đi tham gia cùng chúng tôi là được, vừa không làm lỡ chuyện cậu hẹn hò với Văn Tĩnh, cũng không làm lỡ sắp xếp của chúng tôi, thế nào?”
“Đội trưởng, cái này sao mà được!” Đàm Ngọc Bình lập tức phản đối: “Mắt con này.”
“Không sao, trong lòng tôi có tính toán” Kim Hâm giơ tay ngắt lời Đàm Ngọc Bình, nhìn Trương Thác: “Chú em, cậu cảm thấy sắp xếp này của tôi thế nào?”
Trương Thác ngẫm nghĩ, gật đầu đáp: “Như vậy cũng được.”
Hàn Văn Tĩnh nhìn thoáng qua Trương Thác bằng vẻ mặt kỳ lạ, dẫn anh theo hành động, đi bắt thuộc hạ của anh? Cái này cũng hơi kịch tính rồi đấy!
Còn chuyện vì sao Trương Thác đột nhiên xuất hiện, vì sao cứ muốn dẫn mình đi, Hàn Văn Tĩnh cũng có nghi ngờ, nhưng bây giờ không có cách nào hỏi được.
Trương Thác và Hàn Văn Tĩnh ngồi trên một chiếc Honda, chàng trai tên Đàm Ngọc Bình ngồi trên ghế lái phụ, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo thỉnh thoảng nhìn về ghế sau một cái.
Chiếc xe từ từ chạy tới ngoại ô thành phố.
Trương Thác ngồi trong xe tò mò nhìn xung quanh: “Mọi người định họp mặt hữu nghị ở ngoại thành à?”
“bắt con, tôi khuyên cậu xuống xe vào lúc này thì tốt hơn, tránh lát nữa tiểu ra quần” Đàm Ngọc Bình ngồi trên ghế lái phụ khinh thường nói.
“Xi” Trương Thác bĩu môi: “Họp mặt hữu nghị cái gì mà có thể sợ tới tiểu ra quần chứ?”
Đội xe đi đến ngoại ô có tổng cộng bảy chiếc, trên chiếc xe đi đầu, Điền Nhị hỏi Kim Hâm: “Dẫn theo một người không liên quan đi, thật sự không có vấn đề gì sao?”
“Yên tâm, lần này chúng ta phải đi ba nhóm người, bắt một Thứ Phong vẫn không có vấn đề gì, để thằng nhóc kia ở bên cạnh xem là được, nhiệm vụ kết thúc, cậu ta có biết hay không cũng chẳng sao cả.”