Khuôn mặt của bố Trương Mỹ cũng căng thẳng không kém gì cô ấy, có thể dễ dàng nhìn thấy được, trên trán ông ấy đã lấm tấm mồ hôi.
Nhân viên lau thật sạch viên đá, sau đó cầm đèn pin chiếu vào viên đá, nếu như ánh sáng có thể xuyên qua toàn bộ viên đá thì có thể khẳng định đây là một viên ngọc bích nguyên khối, nhưng ngay khi ánh đèn pin rọi vào thì lại không có chút phản ứng nào.
Chứng kiến cảnh này, trái tim của Trương Mỹ dường như bị bóp nghẹn, cảm giác nghẹt thở bỗng xông đến bủa vây Trương Mỹ.
“Thưa cô, cần phải cắt cái này” Nhân viên cất đèn pin đi và nói.
“Cắt?”
Trương Mỹ nghe lời nhân viên nói vậy, bao hy vọng của cô vừa bùng lên như một ngọt lửa dữ dội liền bị hắt một chậu nước lạnh tắt ngúm: “Vậy thì… cắt đi”
Sau khi được sự cho phép của Trýõng Mỹ, các nhân viên đã cầm dụng cụ lên và cắt khối đá.
Khi luwoxi dao cắt qua lớp đá màu xanh biếc, tất cả những gì mọi người nhìn thấy chỉ là một màu đen thãm, điều đó nói rõ một điều, khối đá này chỉ có màu xanh biếc bao quanh lớp bên ngoài.
“Cái này… quả thực là bất ngờ. Còn tưởng rằng là một khối đá màu xanh biếc, sao có thể như thế này?”
“Trời ạ, thật đáng tiếc.”
Những người xung quanh nhìn thấy bên trong khối đá màu xanh biếc chỉ là một khối đá bình thường, liền lắc đầu đầy nuối tiếc, xem ra, đây chỉ là một thứ đồ bỏ đi.
Ban Hoành Khải lên tiếng chế nhạo: “Trương Mỹ, tôi đã nói với em rồi, nghe theo lời tên ngốc này chỉ có thua mà thôi.
Một tỷ rưỡi, ha ha”
Ban Hoành Khải vừa nói, trong mắt anh ta vừa hiện lên một tia hả hê.
Nhìn thấy Trương Mỹ kiếm tiền, anh ta cảm thấy không hài lòng một chút nào, nếu Trương Mỹ thực sự muốn kiếm tiền, làm sao anh ta có thể biến cô thành người phụ nữ của mình được?
Bố của Trương Mỹ tỏ ra vô cùng mất mát, ông lặng lẽ lắc đầu và thầm thở dài.
Trương Mỹ nhìn cảnh tượng trước mắt chỉ cảm thấy trong lòng như muốn ngất đi, dường như bóng tối đã bao phủ khắp nơi, đây là hy vọng duy nhất của cô.
Trương Thác ngồi sang một bên chăm chú nhìn mọi động tác của nhân viên, trên gương mặt anh cũng không có quá nhiều cảm xúc, bởi vì anh đã nhận ra viên đá này bề ngoài chỉ có màu xanh lục, nhưng bên trong có bảo vật thực sự.
Nhân viên từ từ cắt toàn bộ viên đá, khi tất cả màu xanh biếc trên bề mặt đã bị anh ta cắt hết, thứ anh ta đặt trước mặt chỉ là một viên đá bình thường có chiều dài và chiều rộng khoảng mười cen-ti-mét. Nếu như để nguyên ở tình trạng hiện tại thì có thể bán lại với giá sáu mươi đến chín mươi triệu. Đó chính là gí trị lớn nhất mà khối đá này có thể mang lại.
Người xem lắc đầu ngán ngẩm, có vẻ như một tỷ rưỡi của cô gái này đã tan thành bong bóng.
Trương Mỹ nhìn chằm chằm vào khối đá, cô ấy đã không có một chút hy vọng nào nữa, cũng không hề trách cứ Trương Thác, dù sao trên đời này không ai có thể thành công ngay từ lần đầu tiên. Anh rể chỉ là đưa cho cô một chủ ý, còn người quyết định lại chính là bản thân cô.
“Thưa cô, cô có muốn tiếp tục cắt không?” Nhân viên hỏi lại.
“Cắt đi” Trương Mỹ lên tiếng đáp, cô ấy đã không còn chút hy vọng gì nữa, và giọng nói của cô ấy cũng đã trở nên yếu ớt.
Nhân viên gật đầu cắt một nhát dao, nhưng chỉ cắt chưa đến nửa xen-ti-mét, động tác trên tay anh ta đột ngột ngừng lại, động tác nhỏ này ngay lập tức lọt vào mắt tất cả những người quan sát, trái tim Trương Mỹ cũng vì động tác này mà run lên.
Hành động này đại diện cho điều gì?
Nó đại diện cho việc bên trong khối đá này có một đồ vật gì đó.