Ánh mắt Lâm Ngữ Lam nhìn về phía Trương Thác, khi nhìn thấy khuôn mặt Trương Thác cũng có chút kinh ngạc, trong lòng cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Tìm tôi?” Trương Thác ù hết cả đầu, anh không biết mình còn có một đứa con gái, liền hỏi Lý Thanh: “Cô bé đó bao nhiêu tuổi rồi”
“Khoảng ba tuổi” Lý Thanh nói.
Trương Thác lắc lắc đầu: “Tôi phải đi xem thử”
“Tôi cũng đi” Lâm Ngữ Lam hít sâu một hơi rồi cùng Trương Thác ra khỏi phòng làm việc.
Trong đại sảnh của tập đoàn Nhất Lâm, một bé gái mặc bộ quần áo bình thường, khuôn mặt hơi lem luốc, tóc thắt hai sừng, đôi mắt to ngấn nước được bao phủ bởi một tầng nước mắt.
Cô gái nhỏ ngồi trên sô pha dưới sảnh của tập đoàn Nhất Lâm, một cô bé đột nhiên đến tìm bố như vậy khiến cho các phóng viên như ngửi thấy được tin tức mới nên đổ dồn hết ống kính vào người cô bé. Bọn họ nghe thấy cô bé nói rằng bố của cô bé là Trương Thác thì trong đầu bọn họ liền nhảy ra tiêu đề về đứa con gái ngoài giá thú của chồng của tổng giám đốc tập đoàn Nhất Lâm rồi.
“Đing” cửa thang máy mở ra, ba người Trương Thác, Lâm Ngữ Lam và thư ký Lý Thanh bước ra khỏi thang máy.
Đám phóng viên nhìn thấy Trương Thác xuất hiện liền xông đến.
“Anh Trương, xin hỏi đây có phải con gái ngoài giá thú của anh không?”
“Bao dưỡng nữ sinh viên, có một đứa con gái ngoài giá thú ba tuổi, xin hỏi anh còn việc gì giấu tổng giám đốc Lâm nữa không?”
“Anh Trương, xin anh trả lời một chút…”
Tiếng của phóng viên không ngừng vang lên bên tai Trương Thác.
Lâm Ngữ Lam vừa ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy bé gái đang ngồi trên sô pha rồi, cô bé có hai mắt to tròn vô cùng sáng, hàng lông mày cong cong như vầng trăng khuyết đang treo trên các vì sao, khuôn mặt trắng hồng, quần áo cố chút bẩn đang ngoan ngoãn ngồi ở đó, khiến cho người khác có cảm giác muốn ôm vào lòng.
Lúc này Trương Thác cũng thấy cô bé ngồi ở đó liền vô ý gọi tên cô bé: “Thiên Linh?”
Bé gái ngồi trên sô pha nghe thấy tiếng của Trương Thác liền lập tức nhìn sang. Khi cô bé nhìn thấy anh, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu liền lập tức lộ ra bẻ vui mừng, nhảy xuống sô pha rồi chạy bề phía bên này, giọng nói non nớt cất lên: “Bố Thác”
Khi Trương Thác nhìn thấy Thiên Linh liền biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Thiên Linh là đứa trẻ ở viện mồ côi Khai Xuân, bình thường khi anh đi đến viện mồ côi thi những đứa trẻ đều gọi anh là anh Thác, chỉ duy nhất một mình Thiên Linh luôn đi theo sau lưng anh gọi anh là bố. Lúc đó Trương Thác hỏi cô bé sao lại gọi anh như vậy thì cô bé liền nói chỉ có bố của mình mới đối xử tốt với mình như vậy.
Lâm Ngữ Lam nghe thấy Trương Thác gọi tên cô bé liền thắc mắc nhìn anh: “Anh quen cô bé kia à?”
“Ừ” Trương Thác gật đầu, vừa định giải thích thân phận của Thiên Linh với Lâm Ngữ Lam thi nghe một tiếng quát ở cửa tập đoàn Nhất Lâm.
“Chính là anh ta! Hôm qua anh ta đến phòng làm việc uy hiếp tôi! Muốn tôi làm theo ý của anh ta!” Tiếng quát này đã thu hút hâu hết sự chú ý, người quát chính là chủ nhiệm khoa giáo dục Trương Thác gặp ở đại học Châu Xuyên.
Chủ nhiệm khoa giáo dục sải bước tiến vào tòa nhà tập đoàn Nhất Lâm, lớn tiếng nói: “Các phóng viên, tôi là chủ nhiệm khoa giáo dục của đại học Châu Xuyên, hôm nay tôi đến đây để nói với mọi người tên họ Trương này rốt cuộc là kẻ vô liêm sỉ đến mức nào!” Ngay khi chủ nhiệm giáo dục nói lời này thi vô số máy quay chỉa vao người ông ta.
“Tên họ Trương này che giấu bản thân đã kết hôn mà lừ: dối vô số sinh viên của tôi, khiến cho sinh viên mang thai, việc này đã sớm xảy ra rồi nhưng vẫn luôn bị anh ta che giấu suốt thời gian qua. Nếu không phải là tôi tìm ngươi bạn của bệnh viện thì đến bây giờ có lẽ cũng không điều tra ra được chuyện này, còn có tên họ Trương này hôm qua đến phonh lam việc của tôi, uy hiếp tôi, anh ta nói rằng nếu tôi còn tiếp tục điều tra chuyện này thì tôi sẽ không tồn tại ở đại học Châu Xuyên nữa!”
Chủ nhiệm giáo dục nói lời nay vô cùng mạnh mẽ như chuyện này có thật vậy.
Những phóng viên tại đây tất nhiên sẽ không bỏ qua tin tứt hot như vậy được.