Nghe vậy, Trương Thác yên tâm hơn nhiều. Có một người phụ nữ chu đáo như Tân Như chăm sóc bọn trẻ sẽ tốt hơn là một thằng đàn ông như anh.
Sau khi dàn xếp xong mọi chuyện, Trương Thác lái xe rời đi. Anh không tiến đến địa cung mà chạy thẳng tới Chi Lăng.
Chi Lăng không một ngọn cỏ, không bóng chim bay, là nơi bị nguyền rủa. Trên bình nguyên hoang vắng, mấy gò đất đứng sừng sững, một lão già lưng gù đứng trên bình nguyên, tay cầm một thanh kiếm đã gỉ sét. Lão già nhìn gò đất lớn nhất trong số đó, đôi mắt đục ngầu tràn đầy ngưng trọng.
Dưới bầu trời tối om, một bóng người dân dần xuất hiện trước gò đất đó.
“Xứ sở Tây Hạ ngày xưa có thể nói là kỳ tích. Hoàng đế Nguyên Hạo chiến lực vô song, có thể nói dựa vào sức lực của bản thân thành lập nên vương triều Tây Hạ, chỉ tiếc vật đổi sao dời, anh kiệt năm xưa đã không còn tồn tại, con cháu Tây Hạ cũng chỉ dư lại mình ông kéo dài hơi tàn, thật đáng tiếc”
Đây là một người mặc áo dài màu đen, vóc dáng cao gầy, mái tóc màu trắng.
Lão già nhìn chăm chằm vào người mặc áo dài đen, lẩm bẩm: “Nhân miêu, Mạc Lý Hầu”
“Không ngờ con cháu Tây Hạ vẫn biết tới một nhân vật nhỏ bé như tôi, thật khiến tôi vinh hạnh vô cùng” Người đàn ông áo dài đen mỉm cười: “Tôi cho rằng mấy chục năm không lộ diện, đã không còn hai nhớ tôi cơ đấy”
“Miêu Gia nói đùa” Lão già lắc đầu: “Từ ba mươi năm trước, danh tiếng của sao Tham Lang đã vang vọng khắp toàn cầu, sao có thể bị lãng quên” Nhóm lên chính trên apptruyệnhola nhé!
“Tham Lang vang danh khắp toàn cầu à” Mạc Lý Hầu xoa mũi: “Hình như không phải là lời ca ngợi gì đâu.”
“Miêu Gia đột nhiên lộ diện, không phải là muốn nói chuyện phiếm với một kẻ tàn phế như tôi đâu nhỉ?” Lão già chậm rãi nâng thanh kiếm gỉ rét, vuốt ve thân kiếm: “Thời thế thay đổi, Tham Lang xuất hiện, xem ra cái mạng của kẻ tàn phế này cũng nên đến cùng rồi”
“Ông có quyền sống sót” Mạc Lý Hầu khoanh tay bước tới: “Mộ Tây Hạ liên lụy tới quá nhiều thứ, biên giới tây bắc phía đông có quá nhiều câu đố chờ giải đáp, chỉ dựa vào ông thì không thể giữ được chia khóa vào Chi Lăng đâu”
Lão già híp mắt, nhìn Mạc Lý Hầu chậm rãi nói: “Cái thân già này kéo dài hơi tàn tới hôm nay chính vì trấn giữ ải cuối cùng”
“Tiếc quá đi” Mạc Lý Hầu lắc đầu: “Giờ đây hai bên đã nối tiếp, cánh cửa mà ông canh gác đã mở ra. Chấn động vừa rồi đã chứng minh hết thảy, ông đã ở đây quá lâu, không hỏi sự đời, bảo thủ cổ hủ, không biết sự thay đổi của thế giới bên ngoài.”
Lão già nhìn thanh kiếm rỉ sét, thở hắt ra một ngụm trọc khí: “Thế giới bên ngoài thay đổi thế nào, lão già này cũng không quản được. Ta chỉ biết rằng đừng hòng kẻ nào muốn mở cánh cổng bên trong”
Ánh mắt Mạc Lý Hầu lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Nếu tôi cứ muốn mở thì sao?”
Lão già tay phải cầm kiếm, tay trái bỗng chốc búng nhẹ lên thân kiếm. Chỉ trong chớp mắt, lớp gỉ sét trên thân kiếm bỗng bong ra, Thanh Phong ba thước lóe sáng dưới ánh trăng.
Mạc Lý Hầu vẫn khoanh tay đứng tại chỗ. Sự ngưng trọng trong mắt ông ta đã chứng minh thanh kiếm Thanh Phong trong tay lão già đáng sợ cỡ nào.
Lão già nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, ánh mắt như đang nhìn người thương của mình.
“Thân thể sắp lụi bại của ta cả đời chỉ luyện một kiếm. Phá được ciêu này thì coi như đánh thăng cái thân già này” Lão già dần dần buông tay xuống, sau đó cổ tay run lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Mạc Lý Hầu.
“Miêu Gia, đón kiếm!” Lão già khẽ quát lên, vừa dứt lời, chân cũng bước lên trước.
Giờ khắc này, Mạc Lý Hầu chỉ cảm thấy có ngàn vạn mũi nhọn bắn về phía mình. Mũi kiếm của lão già còn chưa đâm tới, áo dài trên người Mạc Lý Hầu đã bị rạch ra từng đường.
Gió mạnh ập về phía Mạc Lý Hầu, thổi bay tà áo dài phất phơ của ông ta.
Mạc Lý Hầu đứng giữa cơn gió, trong mắt Mạc Lý Hầu chỉ còn lại một tia sáng lạnh lẽo, nhanh như sấm chớp, hình dạng như rồng! Một kiếm hàn mang, một chiêu đâm tới hết sức tâm thường, nhưng lọt vào tay lão già lại vô cùng đáng sợ. Mặt đất đều rạn nứt. Nếu không tận mắt chứng kiến mà chỉ nghe người ta kể lại thì sẽ không ai chịu tin tưởng. Trước mặt một kiếm này, dường như tất cả mọi thứ đều mỏng manh như một tờ giấy mà thôi.