Trương Thác nhìn thấy, anh ngồi ở trong xe, đi vào bên trong sơn động, sơn động này cực kỳ ẩn nấp, trên vách núi có cả một đám dây leo chắn lối vào hang, nếu như có người muốn đẩy ra những cái dây leo kia, căn bản là không làm được, dù là lái xe, cố xông vào đây, nhưng nếu không biết trong này có một hang động khác, trừ phi người đó muốn chết, mới có thể lái xe xông vào.
Xe chạy nhanh chóng ở trong hang động ánh sáng lờ mờ, đúng năm phút, Trương Thác tính toán thời gian và tốc độ xe, kết luận, chiếc xe chắc chắn đã chạy đến phần bụng của ngọc núi này.
Tiếp xúc với bóng tối quá lâu, đột nhiên có ánh sáng từ phía trước chiếu tới, làm Trương Thác chưa kịp thích ứng.
Tài xế lái xe đã sớm chuẩn bị, đi theo ánh sáng mặt trời, lái xe ra ngoài.
Đường Minh Tín ngồi ở bên cạnh Trương Thác hít sâu một hơi: “Anh Trương, hoan nghênh anh đến… Đường Đình Sâm!”
Chiếc xe dừng hẳn, dưới ánh sáng mặt trời, Trương Thác thấy một thôn trang ở giữa ngọn núi lớn, trên đỉnh núi, cũng không bị phong kín, ánh năng theo khe núi chiếu xuống.
Trước mặt thôn trang, nhà ở đều là dựng từ gỗ đá, quần áo trên người, so với bên ngòai không giống nhau, toàn là trang phục cổ xưa, nhà ở cũng được xây dựng tựa vào vách núi, cổ hương cổ sắc, nếu như người yêu thích Hán phục tới đây, chắc chắn sẽ vô cùng thích thú.
Trương Thác xuống xe, Đường Minh Tín cũng bước xuống theo.
Khi nhìn thấy Đường Minh Tín, trên vách núi đá đối diện có một người huýt sáo, tiếng sáo vang vọng ở trong sơn cốc, người trong sơn cốc, cùng lúc cũng đưa ánh mắt nhìn Đường Minh Tín, cuối cùng tập trung vào trên người Trương Thác.
Ba sợi dây thừng, bị người vung ra dưới chân Trương Thác, dây thừng này treo ở trên vách núi đá, hiện tại Trương Thác đang đứng trê cao, muốn tiến vào bên trong sơn cốc, nhất định phải dựa vào dây thừng trượt xuống dưới, đây cũng là một trong các ngưỡng cửa của thị tộc, nếu là người không có chút thực lực nào, ngay cả việc bước vào cửa lớn thị tộc, cũng sẽ không làm được.
Trương Thác nhìn thoáng qua, hiện tại anh đứng ở trên cao, cách xa mặt đất, hơn hai mươi mét, người bình thường khi nhìn xuống dưới chân, sẽ có thể cảm giác hai chân như nhữn ra.
“Anh Trương, chúng ta đi thôi” Đường Minh Tín mỉm cười, kéo dây thừng trên đất, cơ thể nhảy lên, đi xuống phía dưới.
Đường Minh Tín bám vào một sợi dây thừng, thân hình uyển chuyển như chim hồng, đi xuống phía dưới.
Ánh mắt Trương Thác quét qua một vòng, ở giữa sơn cốc, anh cảm nhận được nguy cơ, đây là cảm giác từ giác quan thứ sáu của Trương Thác khi thường xuyên đứng bên bờ sinh tử, Trương Thác khẳng định, xung quanh nơi này nhìn như vách núi bình thường, nhưng chắc chắn ẩn giấu một lượng lớn cơ quan.
Độ cao hai mươi mét, Trương Thác căn bản không dùng đến sợi dây kia, đi đến một bên vách núi, trực tiếp nhảy xuống.
Trương Thác có thể nhìn ra, Đường thị ném lại đây ba sợi dây, chẳng qua là muốn cho bản thân một cơ hội mà thôi, mà Trương Thác, cũng phải ném cho Đường thị một cơ hội giống như vậy, bây giờ ở trong thị tộc, sẽ phát sinh chuyện gì, Trương Thác cũng nói không chừng, Đường Minh Tín một giây trước còn mỉm cười với mình, một giây kế tiếp sẽ vung dao chĩa về phía mình, dù sao chuyện như vậy, trong những việc mà Trương Thác đã trải qua, gặp quá nhiều rồi.
Cho nên, răn đe băng vũ lực là điều cần thiết, Trương Thác tới đây, không phải là tìm thêm phiền toái, mà là thành †âm muốn muốn tìm người hợp tác, hiện giờ đã tìm hiểu được sự thần bí của tỉ ¡, nâng cao sức mạnh của đảo Ánh Sáng, là việc vô cùng cấp bách.
Trương Thác rơi xuống từ độ cao hai mươi mét so với mặt đất, nhưng lúc đặt chân xuống đất, thậm chí anh không khuy gối lấy một cái, đứng thẳng người ở đó.
Đám đệ tử Đường thị vốn dĩ muốn nhìn thấy Trương Thác xấu hổ, lúc này con ngươi không khỏi co rút lại.
“Ha ha ha, anh bạn Trương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay vừa thấy, thật anh hùng xuất thiếu niên” Một tiếng cười phát ra, vang lên cách không xa Trương Thác.
Trương Thác ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một hình dáng cao tuổi, mặc một bộ trường bào màu xanh, đang đi về phía mình, ở hai bên của người lớn tuổi đó, chính là hai anh em Đường Minh Tín.