“Con nghĩ cách liên lạc với mặt đất, chú lên trước nhìn thử” Sau khi nói xong, Bạch Bào Nhân lại hóa thành một tia ảo ảnh lao về phía trước.
Trương Thác cũng không vội vàng đuổi theo Bạch Bào Nhân, anh đánh giá lỗ hổng trên trang phục của người thành viên thuộc Cục Chín này, bên cạnh vết rách có lưu lại một vài vụn đồng.
“Lại là đồng ư2”
Lông mày Trương Thác hơi nheo lại, anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, gần đây anh đã gặp phải quá nhiều đồ vật được làm bằng đồng, ở biển cát Lâu Lan và cả ở địa cung số bốn.
Trương Thác quan sát kiến trúc và cách xây dựng của thành phố ngầm này, nơi đây không thể nào được xây dựng vào thời đại kém phát triển như thời đại đồng thau, nhưng tại sao tấm khiên đã bị hư hỏng và vũ khí sắc bén cắt qua quần áo của thành viên Cục Chín này đều có liên quan đến đồng thau?
Trương Thác đi về phía trước vài bước, thấy được bóng dáng Bạch Bào Nhân.
Lúc này Bạch Bào Nhân đang cùng bốn người còn lại của Cục Chín bắt tay tấn công một bóng đen.
Bạch Bào Nhân đang ra hiệu cho bốn người Cục Chín, thực lực của anh ta không thể khinh thường, lại còn từng học tập với Bạch Giang Nam, là cao thủ hiếm có, tuy rằng lần này đi vào không cầm theo kiếm bạc nhưng vẫn là cao thủ không dễ đối phó.
Mà giờ phút này, Bạch Bào Nhân đang liên hợp với bốn thành viên thuộc Cục Chín, tất cả đồng lòng đối phó với bóng đen trước mặt. Nhưng dù tốn rất nhiều thời gian vãn không thể bắt được bóng đen phía trước, khi đối phương đối mặt với Bạch Bào Nhân lại giống như không khí không thể nhìn thấy, nhưng lại có thế năm lấy tay anh ta kéo lại.
“Mày là ai!” Bạch Bào Nhân né tránh nắm tay của đối phương, lớn tiếng quát hỏi.
Đối với câu hỏi của Bạch Bào Nhân, giống như là đôi phương không nghe được vậy, vẫn cứ không ngừng vung nắm đấm, mỗi môt nắm đấm đền nhắm đến điểm trí mang trên người Bạch Bào Nhân.
Trương Thác đứng ở cách đó không xa, híp mắt nhìn động tác của bóng đen, động tác của đối phương tuy rằng đơn giản, nhìn như rất lỗ mãng, nhưng tất cả đều là chiêu giết người.
Đối diện với sự tấn công của bóng đen, Bạch Bào Nhân chống cự một cách vô ích, nhất thời không nắm bắt được đối phương, ngược lại các thành viên khác của Cục Chín vì không cẩn thận bị bóng đen đụng phải đã bị thương ngay lập tức.
Bóng đen đột ngột tăng tốc, xông thẳng về hướng của Bạch Bào Nhân.
Đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ của bóng đen, nét mặt của Bạch Bào Nhân nghiêm túc, thân hình của đối phương ẩn dấu trong một chiếc áo đen dài, không nhìn ra hình dáng.
Ngay lúc bóng đen xông đến cách người Bạch Bào Nhân hai mét đã dùng một phương thức rất kì lạ, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hành động khác thường này của bóng đen khiến cho Bạch Bào Nhân ngẩn người, không hiểu bóng đen này muốn làm gì.
“Huấn luyện viên, cẩn thận!” Người phụ nữ mặc thường phục hô lên một tiếng: “Trong áo của tên đó có giấu kiếm!”
“Kiếm!” Bạch Bào Nhân kinh ngạc, không đợi anh ta kịp phản ứng đã thấy mootj Mạt Tử Hàn xông thẳng về phía của mình.
Trương Thác đứng ở một bên, khoảnh khắc nhìn thấy động tác đưa kiếm của bóng đen, con ngươi của anh co lại, anh đã từng thấy cách đưa kiếm này!
Đối diện với một nhát kiếm của bóng đen, thân thể của Bạch Bào Nhân nhanh chóng lùi về sau, nhưng Tử Hàn đó giống như ruồi bu vậy, theo sát không rời.
Mắt thấy Tử Hàn đã đuổi đến trước mặt Bạch Bào Nhân, thân thể Bạch Bào Nhân đột nhiên vùng vẫy, phần eo uốn xuống phía sau, tránh được một kiếm, sờ má lần nữa, mang theo sự ẩm ướt, trên tay có một mảng hồng.
Một kiếm của đối phương trượt một đường trên mặt của Bạch Bào Nhân.
Sau một kiếm đó, đối phương không hề tiếp tục xuất chiêu mà ngược lại cảm giác có một chút gì đó cứng nhắc, thân thể cũng bắt đầu lùi về sau, bỏ kiếm trong tay giấu vào trong áo.
Bạch Bào Nhân nhìn bàn tay dính máu tươi, trong mắt xẹt qua nỗi khiếp sợ, một kiếm vừa nấy của đối phương nhanh quá, nhanh đến nỗi anh ta cũng không phản ứng kịp, hơn nữa trước một kiếm đó, Bạch Bào Nhân có cảm giác không cách nào tiếp chiêu, giống như ngoại trừ tránh ra thì không còn cách nào nữa, may mà động tác của đối phương hơi cứng nhắc, nếu không vừa rồi chưa chắc bản thân đã tránh được.
Nhìn bóng đen lần nữa, ánh mắt Bạch Bào Nhân lại nghiêm túc hơn vài phần, anh ta đang nghĩ nếu như đối phương lại dùng chiêu đó tấn công thì anh ta nên giải quyết thế nào.
“Huấn luyện viên, chúng tôi đến giúp anh!” Bốn người Cục Chín thấy Bạch Bào Nhân bị thương nên đã xông lên hết, trong mắt đèu là sự nghiêm túc, ngay cả một người mạnh mẽ như huấn luyện viên cũng bị thương dưới một chiêu của đối phương, vậy mình phải chống đỡ như thế nào?