Lâm Ngữ Lam khế xoay người về phía sau hô một tiếng: “Chồng ơi, mau ra đây, có người bảo anh dập đầu nhận sai.”
“Vợ à, em bảo anh lần này nên đánh gãy tay chân khiến hắn tàn phế cả đời, hay nên giết luôn hắn nhỉ?” Hai tay Trương Thác đút túi quần, bước đi châm chậm từ phòng riêng đằng sau ghế gia chủ, dáng vẻ của anh rất thong thả.
Nam Cung Yến Khanh đang ngồi trong đại sảnh, khoảnh khắc nhìn thấy Trương Thác, đồng tử co rụt lại, cuối cùng cô †a cũng biết, vì sao Trương Thác lại xuất hiện ở nhà họ Tô, thường thì chỉ một buổi lễ chuyển giao quyền lực nho nhỏ không thể mời Trương Thác đến dự, đến bây giờ Nam Cung Yến Khanh mới hiểu được, Lâm Ngữ Lam, chính là vợ của Trương Thác, cô ta là người khiến anh dù phải đối địch với cả thế giới cũng không từ bỏ.
Ánh mắt Giang Minh nhìn Trương Thác tràn đầy hận thù, hắn siết chặt năm đấm, nhưng không vọng động, bởi vì hắn biết rõ, bản thân không phải đối thủ của anh, nhưng bản thân một người dù mạnh đến mấy cũng không thể dùng sức một người đánh lại một trăm người.
“Đánh tao tàn phế?” Giang Minh nhìn chằm chằm Trương Thác: “Để tao chống mắt lên coi hôm nay ai phế ai. Giết chết hắn cho tao”
Giang Minh vung tay, bây giờ mọi sự đã tỏ tường không cần phải nói lời thừa thãi nữa, hắn khao khát nhìn thấy cảnh anh quỳ gối cầu xin mình.
Bố của Giang Minh không có hành hộng gì, ông ta đang nhìn chằm chằm Tô Du Khanh, đối với ông ta, kẻ có sức đe dọa lúc này, chính là Tô Du Khanh, dù sao cũng là gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Tô, thực lực của Tô Du Khanh tuyệt đối không thể khinh thường.
Nhưng điều khiến ông ta bất ngờ chính là Tô Du Khanh không hề có ý định ra tay, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Tô Du Khanh như thể khong buồn nhúng tay vào vụ này, cảnh tượng kì lạ này khiến cho bố Giang Minh cảm thấy bất an.
Bên ngoài nửa đại sảnh nhà họ Tô, hơn trăm người nhà họ Giang đang định vào trong đại sảnh thì nghe thấy tiếng quát phía ngoài cửa.
“Nhà họ Nhạc ở Hàng Thị, đến chúc mừng” Một người mang khí thế mạnh mẽ rẽ đôi hàng người chen chúc ngoài cửa đi vào, người này là Nhạc Lữ.
Thấy Nhạc Lữ, sắc mặt bố của Giang Minh tỏ ra khó chịu, ông ta không ngờ, chỉ một buổi lễ đổi chủ của nhà họ Tô nho nhỏ, sao có thể mời gia chủ nhà họ Nhạc -gia tộc xếp thứ tư ở Đại Nam, tự mình đến chúc mừng?
Bố của Giang Minh vội liếc mắt ra hiệu cho đám người bên ngoài, ngắn bọn họ xông vào, hôm nay ông ta đến gây sự, cho dù Nhạc Lữ ở đây, thì cũng không có quyền nhúng tay vào, nhưng nếu người của mình xông vào không cẩn thận va chạm Nhạc Lữ, thì coi như đã kéo Nhạc Lữ vào chuyện này.
Nhạc Lữ đi đến đại sảnh, đến trước mặt Lâm Ngữ Lam chúc mừng: “Chúc mừng cô Lâm, nhà họ Nhạc tặng một miếng đất ở Hàng Thị, hy vọng có thể kết làm đồng minh với nhà họ Tô.”
Câu nói của Nhạc Lữ, khiến những người trong đại sảnh, đồng loạt ồ lên.
Nhà họ Nhạc đến tặng đồ, tặng hẳn một miếng đất, hơn nữa còn chủ động đưa ra yêu cầu kết làm đồng minh với nhà họ Tô? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Địa vị của nhà họ Nhạc trong giới Cổ Võ hơn hản nhà họ Tô.
Nhạc Lữ vừa nói xong, mọi người còn chưa kịp suýt xoa, lại nghe thấy một giọng nói vang lên bên ngoài.
“Nhà họ Chúc ở Đô Hải đến chúc mừng, chúc mừng cô Lâm tiếp nhận chức vụ gia chủ nhà họ Tô, xin tặng một tòa nhà ở Đô Hải, hy vọng được kết làm đồng minh với nhà họ Tô”
Giọng nói già nua vang lên, Chúc Nguyên Cửu mặc trang phục nhà Đường, bước đi mạnh mẽ tiến vào đại sảnh.
Chúc Nguyên Cửu xuất hiện, lời nói của ông ta, làm cho mọi người bên trong há hốc miệng.
Trước đó có nhà họ Nhạc ở Hàng Thị, bây giờ lại đến nhà họ Chúc ở Đô Hải, trừ ba gia tộc ở thủ đô, thì nhà họ Chúc chính là gia tộc có địa vị cao nhất trong giới Cổ Võ, hơn nữa người đến lại là gia chủ nhà họ Chúc, cụ Chúc, ông ta rất có tiếng nói trong giới Cổ Võ, cho dù là người của tam đại thế gia ở thủ đô, cũng chỉ có người của thế hệ trước mới có thể ngồi cùng một chiếu với cụ Chúc, những người tuổi nhỏ hơn đều phải cung kính gọi một tiếng cụ Chúc.
“Nhà họ Khương ở thủ đô, đến chúc mừng”
“Nhà họ Bạch ở thủ đô, đến chúc mừng”