“Đi thôi, nên thay đổi vị trí rồi” Hàn Như Ôn cầm một cái ba lô lên, vừa mới chuẩn bị khởi hành thì sắc mặt của cô đột nhiên thay đổi, nhanh chóng bước lùi lại.
Một mũi tên sắc nhọn vút qua trước mặt Hàn Như Ôn và găm sâu vào thân cây bên cạnh cô.
“Úi chà chà, không tồi, không tồi nha. Đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn có thể duy trì độ tập trung cao đến thế này cơ”
Một giọng nói truyền tới từ bên trong khu rừng rậm cách đó không xa Trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, đám Hàn Như Ôn lập tức đoán được chủ nhân của giọng nói này là ai.
“Là anh!”
Trương Thác từ trên một thân cây nhảy xuống, sau lưng anh đeo một bộ cung tên, chứng minh rằng mũi tên mới vừa đánh úp về phía Hàn Như Ôn là do anh bắn ra.
Trương Thác quét mắt nhìn ba lô đeo trên lưng của đám Hàn Như Ôn, anh nói: “Cũng không tệ lắm, không uổng công các người đã học tập các loại kiến thức chuyên môn. Hản là mấy người phải tốn không ít công sức mới thu thập được những loại thảo dược và thực phẩm hoang dã này nhỉ? Thật sự làm tôi cảm thấy rất vui mừng đó”
Hàn Như Ôn nhìn chăm chằm vào Trương Thác, nói: “Anh bạn, bọn tôi rất biết ơn lời đề nghị của anh. Vì để thể hiện lòng biết ơn, những thứ này, chúng tôi có thể chia cho anh một ít.
Nhưng mà số lượng có hạn, hẳn là anh cũng biết ở tại đây, những vật này đại diện cho điều gì chứ?”
“Đương nhiên là tôi biết”
Trương Thác nhún vai: “Còn tới ba ngày nữa đảo Quang Minh mới cung cấp vật tự, mà cũng chẳng có ai biết địa điểm ở đâu hay số lượng thế nào, cho nên ba ngày này sẽ rất khó vượt qua. Trùng hợp là tôi lại là một kẻ ham ăn, những vật tư này của các người, tôi muốn tất!”
“Ngông cuồng!”
Một thành viên của đội Sát Đao hét lên: “Anh tự xưng mình là Chúa Tể, chẳng lẽ anh thật sự có thể thống trị hòn đảo này chắc? Anh chỉ có một mình, dựa vào cái gì mà đòi cướp đồ trong tay bọn tôi chứ?”
“Dựa vào cái này!” Trương Thác không nói nhảm nữa, anh trực tiếp giơ cây cung gỗ trên tay lên, kéo dây và bắn tên.
Mũi tên bay về phía trước, lao thẳng về phía đầu của một thành viên trong đội Sát Đao, mà người này cũng tránh được mũi tên chỉ trong gang tấc.
“Giết!” Đội viên này đang định đánh trả thì lại chẳng thấy bóng dáng Trương Thác đâu cả.
“Đừng manh động!”
Hàn Như Ôn vội vàng đưa tay ra ngăn cản đám đội viên định đuổi theo, cô nói: “Anh ta không phải là kẻ ngốc, dám đến một mình chứng tỏ rằng anh ta có thực lực, chúng ta tuyệt đối không thể để anh ta nắm mũi dắt đi được. Đừng để ý đến anh †a, chúng ta cứ rút lui trước đã.”
Mấy thành viên của đội Sát Đao anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai cũng thấy được sự không cam tâm trong mắt của đồng đội, nhưng bọn họ cũng hiểu rằng nếu bây giờ mà đuổi theo thì thật sự là quá nguy hiểm.
Trương Thác trốn sau một thân cây, từ vị trí này anh có thể nghe rõ quyết định của Hàn Như Ôn, anh có chút bất dĩ mà lắc lắc đầu.
Rốt cuộc thì Hàn Như Ôn cũng có quá ít kinh nghiệm, cô không hiểu được sự tàn khốc của cuộc huấn luyện này, lại còn mơ tưởng viễn vông về cái gọi là vật tư nhảy dù, cho rằng số thức ăn hiện tại của bọn họ có thể chèo chống đến ngày tiếp tế vật tư, nhưng bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nếu không giành được thì phải làm thế nào, lại càng không nghĩ đến chuyện rốt cuộc đảo Quang Minh đề cập đến chuyện nhảy dù là cái gì? Thật sự là đồ ăn sao?
Trương Thác vẫn còn nhớ rõ ràng, năm đó khi anh tham gia cuộc huấn luyện này, người tổ chức vẫn là Vương hội, khi Vương hội thả dù vật tư xuống, không có đồ ăn, chỉ có một ít gia vị và từng thanh từng thanh đồ đao.
Cuối cùng, những người đến cướp vật tư đều vung đồ đao vào người bên cạnh, những thứ gia vị kia cũng rắc lên người đồng loại của mình.
Nỗi sợ hãi lớn nhất của con người đều bắt nguồn từ những điều chưa biết, lúc cuộc sống của một con người rơi vào ranh giới giữa sự sống và cái chết thì sẽ sụp đổ một cách vô cùng dễ dàng. Có một số người sẽ phát điên trong sự sụp đổ này, còn có một số người khác sẽ hoàn toàn giải thoát cho ác quỷ ở trong lòng mình.
Trương Thác nhìn bóng lưng của Hàn Như Ôn, tự lẩm bẩm một mình: “Mục tiêu của em là muốn trở nên mạnh mẽ hơn, em đã lựa chọn con đường này thì anh cũng sế tôn trọng sự lựa chọn của em. Từ giờ trở đi, anh sẽ để cho em hiểu rõ cái gì mới thật sự là huấn luyện ma quỷ. Chuyến du lịch của thôn Tân thủ từ lúc bắt đầu đến giờ cũng nên kết thúc rồi”