Uông Hoàng Minh người đứng đầu tập đoàn Trí Tín đang đứng cách Điền Hoàng Phi không xa, khẽ mỉm cười, ngày hôm qua anh ta đã nhận được tin tức Lâm Ngữ Lam trở về, liền đoán rằng hôm nay Lâm Ngữ Lam sẽ xuất hiện.
“Là Lâm Ngữ Lam!”
“Là giám đốc của Nhất Lâm!”
“Cô ấy đã biến mất hơn hai tháng rồi, quay trở lại khi nào đó?”
Khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nữ đó, trong sảnh tiệc vang lên tiếng thì thâm với nhau.
Ánh mắt của những phóng viên vừa xông vào cũng như người chủ của xí nghiệp đã hét lớn nhất đều lóe lên vẻ bất ngờ.
“Tổng giám đốc Lâm? Cô ấy là tổng giám đốc Lâm!” Triệu Tùng người trước đó đã từng nhăn mặt với Lâm Ngữ Lam và Trương Thác, lúc này đã trợn trừng cả hai mắt lên.
Lâm Ngữ Lam từ trong góc đi ra, hôm nay, cô mặc một bộ quần áo bình thường đơn giản, không hề có lễ phục cao quý như của Điền Hoàng Phi, nhưng trong suốt quá trình cô bước đến, khí tức của Lâm Ngữ Lam ngay lập tức đã đè bẹp Điền Hoàng Phi rồi.
Những ánh mắt vốn dĩ đang tập trung vào người Điền Hoàng Phi bất giác chuyển sang Lâm Ngữ Lam.
“Hoàng Phi, năng lực của cô không tồi, nhưng ở một số phương diện vẫn còn quá thiếu sót, hy vọng chuyện ngày hôm nay có thể cho cô một lời nhắc nhở, sau này làm việc phải cân nhắc thêm vài phần” Lâm Ngữ Lam đi tới phía trước mắt Điền Hoàng Phi, lên tiếng nói.
Mặc dù Lâm Ngữ Lam nhỏ hơn Điền Hoàng Phi hai tuổi, nhưng lúc này, Lâm Ngữ Lam cứ như là trưởng bối của Điền Hoàng Phi, đang giảng dạy đạo lý cho cô ta một cách hết sức đương nhiên.
Điền Thất Phi cúi đầu không hề hé răng.
“V của tôi biết nhất định cô có chút không phục, để tôi giải thích cho cô vậy” Trương Thác cũng đi tới, võ vỗ vai Điền Hoàng Phi: “Đúng rồi, có thể là cô không biết tôi, tôi tên là Trương Thác, là chồng của Lâm Ngữ Lam”
“Anh Trương” Điền Hoàng Phi nhìn Trương Thác, đương nhiên là cô ta đã từng nghe đến tên của Trương Thác, khi tập đoàn Nhất Lâm hưng thịnh, Trương Thác được coi là được hưởng danh tiếng của Nhất Lâm, bên cạnh đó là một số việc mà Trương Thác đã làm trước đây, khiến cho địa vị của anh trong Nhất Lâm dần dần vượt qua thế lực của Lâm Ngữ Lam, chỉ là lúc trước Điền Hoàng Phi đang đi công tác ở nơi khác, cho nên mặc dù đã nghe qua tên rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Trương Thác.
Điền Hoàng Phi đi theo phía sau Trương Thác rồi bước sang một bên.
Nhìn bóng lưng của Trương Thác, Điền Hoàng Phi vừa định nói chuyện, thì đã nghe thấy giọng nói của Trương Thác.
Cô có biết mình đã sai ở đâu không?”
“Sai sao?” Điền Hoàng Phi sửng sốt: “Đã không xử lý các chủ doanh nghiệp cho tốt…”
“Quả nhiên là cô không biết” Điền Hoàng Phi còn chưa kịp nói xong, đã bị Trương Thác lên tiếng ngắt lời: “Về chuyện của khu dân cư này, cô đã phạm phải ba sai lầm, đầu tiên, đã phá hoại quy tắc.”
“Quy tắc?” Vẻ mặt Điền Hoàng Phi tràn đầy sự khó hiểu.
“Mỗi một ngành nghề đều có quy tắc bất thành văn của ngành nghề đó, chúng ta làm kinh doanh cũng như vậy, Điền Hoàng Phi, tôi hỏi cô, cô cho rằng Nhất Lâm đứng đầu cả lĩnh vực kinh doanh của toàn bộ Châu Xuyên, thì đã có thể nghiền nát toàn bộ các công ty khác ở Châu Xuyên rồi đúng không?”
“Đương nhiên, ai có thể cùng với Nhất Lâm của chúng tôi…”
“Ngây thơ!” Trương Thác quát một câu: “Điền Hoàng Phi, cô đã đi học nhiều năm như vậy, đã học đến mụ mị đầu óc rồi sao? Một thanh niên mười tám tuổi còn suy nghĩ lâu dài hơn cả cô nữa đấy! Ở Châu Xuyên có vô số công ty lớn nhỏ, tại sao Nhất Lâm lại có thể ngồi lên vị trí hàng đầu? Cô thật sự cho rằng Châu Xuyên này không có người hay sao? Nhất Lâm có thể chiếm giữ vị trí hàng đầu như bây giờ, chẳng qua là dựa vào uy danh của ông cụ Lâm, cũng là mọi người đã nể mặt ông cụ Lâm, nhưng cô bây giờ lại đang quy hoạch một khu vực quảng cáo ở bên cạnh khu dân cư mới à? Trước mắt không nói đến việc các chủ doanh nghiệp không đồng ý, chỉ riêng những quy tắc bất thành văn của giới kinh doanh đều đã bị cô phá hỏng rồi! Cô cho rằng những người này bây giờ đều là tổ chức tự phát của các chủ doanh nghiệp hay sao? Quyết sách của cô tối hôm qua vừa mới tạo ra, làm sao có thể có nhiều chủ doanh nghiệp cùng nhau tìm đến được chứ? Cô phải biết có không ít người đang lén lút nhìn chằm chằm Nhất Lâm đấy!”