Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 320:



Lúc người trung niên này hỏi Trương Thác là người của đơn vị nào, Cảnh Nhược Phiên bên cạnh cũng muốn biết nên dựng lỗ tai lên mà nghe.



“Tôi chỉ là một người đến du lịch thôi, ở hai người nữa thì đi rồi, vợ của tôi vẫn còn ở Thị cục thành phố, các anh đưa tôi đi đến đó đi.”



“Được được, không thành vấn đề.” Người trung niên vội vàng gật đầu: “Cậu ngồi trước đi, ngồi ở trước,”



Cảnh Nhược Phiến đứng bên cạnh, lúc nghe nói Trương Thác đã có vợ, trong lòng có cảm giác không thoải mái lắm, nhưng cũng không phản ứng quá nhiều.



Có một chiếc xe cảnh sát mở đường, với tốc độ cực nhanh đó, rất nhanh Trương Thác đã đến cục cảnh sát.



Vụ án Hội sở Thập cửu lầu xảy ra tập kích khủng bồ như thế ngày hôm nay, ở Thị cục thành phố cũng ảnh hưởng rất lớn, phải biết rằng, trong hội sở đó, đều là những nhà doanh nghiệp có tiếng của thành phố này, néu thật sự xảy ra bắt trắc gì, phía trên truy cứu xuống, thật không phải là chuyện nhỏ.



Khi Trương Thác đi theo đến Thị cục thành phó, thì thấy những nhà doanh nghiệp đó đang đứng ở đây.



“Tiêu tổng, không phải tôi nhiều chuyện, nhưng người con trai nuôi đó của ông, không đáng tin đâu, vào lúc quan trọng thì vứt bỏ ông rồi bỏ chạy, loại người này, thuộc vào hạng người vô tâm vô nghĩa, tâm địa độc ác đó.”



“Đúng vậy đó Tiêu tổng, lòng người khó đoán, ông nhìn người thì cũng phải nhìn kỹ đi nhé, đừng để cho những hạng tiểu bối chẳng ra làm sao lừa ông đấy.”



Có mấy vị lão tổng nói với Tiêu Sơn.



“Các ông đừng có nói bậy, chồng tôi không phải là loại người đó!” Lâm Ngữ Lam đứng bên cạnh Tiêu Sơn mở miệng bênh vực, theo như hiểu biết của cô đối với Trương Thác, thì Trương Thác căn bản không phải là loại người gặp phải nguy hiểm thì bỏ chạy.



“Ha ha, không phải loại người đó, ai nói mà chuẩn quá đấy chứ, người đẹp, em nói chồng em bỏ lại em chạy mát, khiến cho người ta như vậy thấy vô cùng khó chịu, chỉ bằng đi theo tôi nhé, thấy thế nào?” Thiện Trang từ bên cạnh bước tới, anh ta bưng một tách cà phê, không hề tỏ ra có chút cẩn trọng trong lời nói, Thị cục thành phố này chính là địa bàn của anh ta.



320-1-con-re-quyen-quy.jpg




Sự xuất hiện của Trương Thác, khiến cho người xung quanh quăng ra những ánh mắt chế giễu.



“Ôi, tên nhát gan này đến rồi sao?”



“Cái tên vừa rồi chạy nhanh như vậy là ai thế, thật giống như một con khỉ?”



“Miệng còn cứng lắm!”



Những thế hệ trẻ tuổi giao thiệp tốt với Thiện Trang ồ ạt lên tiếng.



Một vài người lớn tuổi hơn, cũng đều hướng về phía Trương Thác, chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết đang nói cái gì, không chừng cũng chỉ là những lời chế giễu tương tự, dù sao lúc Trương Thác phá cửa sổ bỏ chạy, tất cả mọi người đều nhìn thấy ghim vào trong mắt.



Thiện Trang khinh bỉ cười, “Tôi nói, cậu có dũng khí gì ở trước mặt tôi nói ra loại lời này, vừa rồi, dựa vào lúc cậu chạy trốn, tôi có lý do hoài nghi cậu cùng đám băng đảng kia là một nhóm, mấy người đến đây, tra tắn hắn cho tôi! “



Thiện Trang rống to một tiếng.



Vốn dĩ còn đang làm việc, mấy viên cảnh sát đều theo bản năng dừng động tác trong tay.
Chương 321:



Đối với người khác mà nói, thân phận Thiện Trang cao.



quý, không thể nào tùy ý trêu chọc, nhưng đối với bản thân Trương Thác mà nói, trên thế giới này, không có người nào Trương Thác không dám động đến.



Sự xuất hiện của Trương Thác, khiến cho người xung quanh quăng ra những ánh mắt chế giễu.



“Ôi, tên nhát gan này đến rồi sao?”



“Cái tên vừa rồi chạy nhanh như vậy là ai thế, thật giống như một con khỉ?”



“Miệng còn cứng lắm!”



Những thế hệ trẻ tuổi giao thiệp tốt với Thiện Trang ồ ạt lên tiếng.



Một vài người lớn tuổi hơn, cũng đều hướng về phía Trương Thác, chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết đang nói cái gì, không chừng cũng chỉ là những lời chế giễu tương tự, dù sao lúc Trương Thác phá cửa sổ bỏ chạy, tất cả mọi người đều nhìn thấy ghim vào trong mắt.



Thiện Trang khinh bỉ cười, “Tôi nói, cậu có dũng khí gì ở trước mặt tôi nói ra loại lời này, vừa rồi, dựa vào lúc cậu chạy trốn, tôi có lý do hoài nghi cậu cùng đám băng đảng kia là một nhóm, mấy người đến đây, tra tắn hắn cho tôi! “



Thiện Trang rống to một tiếng.



Vốn dĩ còn đang làm việc, mấy viên cảnh sát đều theo bản năng dừng động tác trong tay.



giận xanh mặt, “Ông quả thực là người vô liêm sỉ! “



“Ha ha.” Thiện Trang khinh thường cười nói, “Nếu cô không bằng lòng, vậy để cho chồng cô chịu đựng đi, nói cho cô biết, tôi có vô số phương pháp, đùa giỡn với thân thể hắn đến chết! tra tần hắn cho tôi! “



Tên cảnh sát cầm còng tay đó, ngay tại chỗ liền đưa còng tay về phía cổ tay Trương Thác.



“Anh Thiện, điều này chỉ sợ có chút không hợp lý cho lắm, đứa con trai nuôi này của tôi, hiển nhiên không có quan hệ gì với những tên cướp kia, cho dù muốn bắt người, cũng phải có chứng cứ mới được chứ?” Tiêu Sơn vốn luôn không nói gì, lúc này không im lặng nữa.



“Tôi nói Tiêu tổng, ông là đầu óc có chỗ nào không tốt sao, chỉ có một món hàng hóa như vậy, ông còn che chở hắn?”



Thiện Trang bĩu môi cười, “Quên mát lúc trước hắn làm sao bỏ lại ông chạy trốn rồi sao? Thành thật mà nói, tôi nuôi một con chó, còn biết bảo vệ chủ hơn hắn ta! “



Tiêu Sơn lắc đầu, nói: “Anh Thiện, con trai nuôi của tôi là loại người gì, chúng ta tạm thời không nhắc tới, nó không phạm pháp, anh không có quyền bắt nó! “



Đối với tính cách của Trương Thác, Tiêu Sơn thật sự không hiểu, ông chỉ biết, năm đó, đây là một đứa trẻ phi thường khiến người ta yêu thích, hiểu chuyện, lễ phép, không thích gây thêm phiền toái cho người khác, nhưng mười năm đã qua, con người đều có thể thay đổi, Tiêu Sơn của hiện tại, không dám khẳng định Trương Thác có như năm đó, hiểu chuyện,lương thiện, nhưng ông tuyệt đối không thể đứng nhìn Trương Thác gặp chuyện, nếu như Trương Thác có chuyện gì, thì ông không thể nào tự tha thứ cho mình được.



Thiện Trang mỉm cười, “Tiêu tổng, ông nói tôi không có quyền bắt hắn, vậy thì ai có quyền, đừng có quên, tôi cũng là một cảnh sát, tôi hiện tại muốn bắt hắn, ai dám ngăn cản tôi chứ? “



Thiện Trang bước sang một bên chỉ tay, ra lệnh: “Đem chứng chỉ cảnh sát của ta ra đây, cho vị Tiêu tổng này nhìn cho rõ ràng, đưa còng tay cho tôi! “



Một viên cảnh sát chạy tới, lấy ra một thẻ cảnh sát, chủ nhân của cái thẻ này, chính là Thiện Trang.



Đồng thời, viên cảnh sát cầm chiếc còng tay đưa vào tay Thiện Trang.



Thiện Trang cầm còng tay, cười ha hả, trực tiếp đưa còng vào cổ tay Trương Thác.



Đối với việc này, Trương Thác tránh cũng không tránh.



Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan, còn có Tiêu Sơn, ba người đều lộ vẻ mặt lo lắng.



“Anh Thiện, chuyện này, tôi nhất định phải nộp đơn khiếu nại!”



“Tùy thôi, nếu các người có thể chứng minh hẳn vô tội, lúc nào cũng có thể đưa hắn đi.” Thiện Trang rất ngang nhiên nói, “Chẳng qua hiện tại mà, đem hắn nhốt lại cho tôi, chăm sóc hắn thật tốt cho tôi! “



Đối với hai chữ chăm sóc, Thiện Trang nhắn rất mạnh, Người ở hiện trường, trong lòng đều giống như được soi sáng, thật sự muốn Thiện Trang đưa người mang đi, chờ đến khi người được cứu ra, không chừng những người này đều bị trách móc thành dạng gì rồi, tên Thiện Trang đó, cũng không phải là thiện nam tín nữ gì.
Chương 322:



Nhưng bây giờ, có cách gì đây?



Nói cho cùng, đây chính là xã hội mà con người ăn thịt đồng loại, địa vị thân phận của mọi người ở đó bày ra, ai dám chọc giận Thiện Trang?



Sắc mặt Tiêu Son, rất chỉ là khó coi, trong lòng cũng đang tự trách mình, nều hôm nay không phải mình gọi Trương Thác tới, làm sao có nhiều chuyện như vậy?



Nhưng trong lúc này, Tiêu Sơn thật sự không nghĩ ra được biện pháp gì hay, thiệt thòi này ngày hôm nay, nhất định phải ăn rồi!



Trong đám người, vang lên từng đợt âm thanh rộn ràng.



“Đội trưởng.”



“Chào đội trưởng.”



“Đội trưởng tới rồi.”



Những viên cảnh sát đó, bởi vì sự xuất hiện của một người đàn ông, tất cả đều đứng dậy và chào hỏi.



Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi xuất hiện, người này Trương Thác có gặp qua, ngay cả đến cục cảnh sát, đều là người ta đưa tới.



Đội trưởng đội điều tra hình sự của văn phòng thành phố Hàng Châu – Cường Diên.



Cường Diên làm việc trong ngành này hơn hai mươi năm, được xưng danh là lão thâm niên, ở cục thành phố cũng có tiếng nói rất cao, năng lực phá án rất mạnh, rất được tôn trọng.



“Vụ án hôm nay xảy ra tình huống gì vậy? Có ai bị thương không? “Cường Diên liếc mắt một cái, nhìn thấy Thiện Trang, nhưng cũng không chạy đến chào hỏi như người khác, chỉ toàn hỏi chuyện vụ án.



“Không có ai bị thương, tám tên cướp đều có cẦm dao, kiểm tra thu giữ một quả thuốc nỗ đắt, thiệt hại tài sản vẫn đang được ước tính.”



“Được, tôi có chuyện quan trọng cần xử lý, có việc gì báo cáo lại với tôi.”



Thiện Trang nhìn Cường Diên, mắp máy miệng, tuy rằng không lên tiếng, nhưng cũng có thể thông qua khẩu hình miệng phán đoán ra hắn nói cái gì.



Thiện Trang nói, lão già.



Hiển nhiên, đối với loại người không biết nễ mặt-Cường Diên, Thiện Trang cũng vô cùng bát mãn, chỉ là hắn dám đối với người khác kiêu căng ngạo mạn, đối với Thiện Trang không bao giờ chào hỏi gì dù chỉ một lần.



Dù sao, trong cuộc sống bình thường, Cường Diên là cùng cha Thiện Trang bình thường có quan hệ xã giao, quan hệ cũng không tệ.



Cường Diên vốn chuẩn bị định bước chân đi, kết quả bị người ta gọi lại.



Tiêu Sơn bước nhanh về phía Cường Diên, “Đội trưởng Cường, tôi cảm thấy chuyện này, lực lượng cảnh sát các ông làm việc có chút không hợp lý! “



Những lão tổng doanh nghiệp nhìn hành động của Tiêu Sơn, đều vì Tiêu Sơn cảm thấy không đáng, vì một con sói mắt trắng, Tiêu Sơn này thật sự chuẩn bị dốc hết toàn lực để đấu một ván cuối cùng sao?



Cường Diên bị Tiêu Sơn nói sửng sốt, “Tiêu tổng, lời này của ông là có ý gì? “



“Đội cảnh sát các người, có thể không có chứng cứ, tùy tiện bắt người sao? Tiêu Sơn thuận tay chỉ tay lên.



Cường Diên hướng ánh mắt nhìn qua, một chút liền nhìn thấy Trương Thác hai tay đã bị nhét vào trong chiếc còng số tám.



Dáng vẻ bị mang còng tay của Trương Thác khiến cho lòng Cường Diên đột nhiên hoảng loạn, đây là tình hình gì đây?



Cường Diên gạt hết công việc trong tay, bước về phía Trương Thác, hỏi những nhân viên cảnh sát đó: “Ai còng tay người này? Cởi ra cho tôi!”



Một nhóm nhân viên cảnh sát anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không lên tiếng.
Chương 341:

“Tôi bắt.” Giọng nói của Thiện Trang từ bên cạnh vang lên: “Sao nào, đội trưởng Cường, tôi thân là một nhân viên của đội cảnh sát, tôi bắt một người chắc có thể mà đúng chứ?”

Cường Diên chau mày: “Bắt người? Lý do đâu?”

“Nghi ngờ!” Thiện Trang nhếch mép: “Tôi nghi ngờ anh ta có vấn đề, được không?”

Cường Diên nhìn Thiện Trang máy giây, néu là nhân viên khác làm ra chuyện này, thì anh sớm đã chửi rồi, nhưng đây lại là Thiện Trang, con trai duy nhất của cục trưởng!

Một hồi sau, Cường Diên mới mở lời: “Thiện Trang, nếu như không có mâu thuẫn gì lớn, thì thả người đi.”

“Dựa vào cái gì?” Thiện Trang nhướng mày.

Nhìn thấy dáng vẻ của Thiện Trang, đôi mày của Cường Diên càng chau lại chặt hơn.

Cái tên Thiện Trang này có là cậu ấm giàu có đến mức thế nào, Cường Diên vô cùng hiểu rõ, một khi chuyện đã có mối liên quan dính líu đến anh ta, vậy thì không dễ dàng gì mà giải quyết được.

Cường Diên suy nghĩ, rồi bước đến trước mặt Thiện Trang, thấp giọng: “Người thì thả đi đi, thả rồi đối với ai cũng tốt hết cả, một khi làm lớn chuyện, thì cái này không dễ gì mà giải quyết được đâu.”

*“Hơ!” Thiện Trang phát ra một tiếng cười đầy khinh thường: “Khó giải quyết, dựa vào hắn ta?”

Thiện Trang cực kỳ xem thường đối với Trương Thác, theo như anh ta thấy, thì đây chỉ là một thằng nhóc muốn ăn bám, nếu không thì cần gì phải nhận cha nuôi? Loại người như anh ta, thì lấy tư cách gì? Còn là làm lớn chuyện, anh ta có thể tìm ai để làm lớn chuyện, người cha nuôi đó của anh ta?

Cường Diên nghe Thiện Trang nói như vậy, tiếp tục khuyên ngăn: “Thiện Trang, đừng gây chuyện nữa, chuyện này đã qua rồi.”

“Không thể nào!” Thiện Trang vung tay: “Đội trưởng Cường, đây chắc cũng không phải là phạm vi do chú phụ trách đúng chứ?”

Thái độ kiên quyết cứng rắn này của Thiện Trang khiến cho Cường Diên phải thở dài: “Được thôi, nếu cậu đã quyết định rồi, thì tôi cũng không còn gì để nói.”

Cường Diên lắc đầu, bước đến bên cạnh.

Tiêu Sơn thấy Cường Diên cũng đã đi rồi, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng đã tiêu tan, đây còn có ai có thể giúp đỡ nữa chứ!

Lâm Ngữ Lam và Mễ Lan cũng sót ruột không thôi, đây là Hàng Châu, một chút sức lực của Lâm Ngữ Lam cũng chẳng thể dùng đến được, bao gồm cả Mễ Lan cũng vậy, đối mặt với tất cả những chuyện này, bọn họ ngoài việc phó thác nhanh chóng tìm được người đưa Trương Thác ra ngoài, thì không còn cách nào khác nữa.

Cường Diên bước đến một nơi không có người, lấy điện thoại ra, gọi đi một cuộc điện thoại: “Alo, Nhược. Phiến à, ta là chú Cường của con đây, ờ, cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi một chút, con và người thanh niên hôm nay.

đó là quan hệ thế nào, ôi, cũng không biết cậu ta và cái tên nhóc Thiện Trang đó xảy ra mâu thuẫn gì, mà bị Thiện Trang còng lại rồi.”

“Còng lại!” Giọng nói đầy kích động của Cảnh Nhược Phiến vang lên từ trong điện thoại: “Ở đâu!”

“Chính là ở đại sảnh đây này, đều đang làm bản ghi chép ở đây, con đến xem thử đi.”

“Con lập tức đến ngay!”

Cường Diên cúp điện thoại, thái độ này của Cảnh Nhược Phiến, khiến cho ông ấy đại khái có thể hiểu được chút ít.

Mặc dù Thiện Trang có xuất thân rất vững vàng, nhưng so sánh với đại tiểu thư thực sự này như Cảnh Nhược Phiến thì vẫn còn kém hơn rất nhiều.

Tại sảnh của cục cảnh sát, Thiện Trang xô Trương Thác, lớn tiếng hét to: “Đưa đi! Đưa người đi cho tôi.”

Hai nhân viên cảnh sát áp tải Trương Huyện đi, đang chuẩn bị áp tải Trương Thác đến phòng thẩm vần.

Trương Thác vẫn luôn không hé răng nửa lời, trong lòng anh ấy, đã có sự chuẩn bị rồi, một khi Lâm Ngữ Lam bọn họ rời khỏi, thì tên Thiện Trang này, thần thánh có đến cũng không cứu nỗi anh ta rồi.

Một cái phòng thẩm vấn không nhót nổi Trương Thác.

Thân phận có lớn bằng trời cũng không cứu nổi Thiện Trang!
Chương 324:



Nếu như bây giờ lật mặt trước mặt của Lâm Ngữ Lam, khi đã xảy ra chuyện, thì Lâm Ngữ Lam nhất định sẽ chịu liên lụy, mặc dù Lâm Ngữ Lam cũng sẽ không xảy ra được chuyện gì dưới sự che chở của mình, nhưng còn về cái người muốn giết Lâm Ngữ Lam cũng nhất định phải cảnh giác.



Người Yến Kinh họ Tô đó tuyệt đối không có quan hệ với Chessia.



Trương Thác vừa mới bị áp tải đi vài bước, thì nghe thấy một tiếng la ngọt ngào vang lên.



“Ai dám bắt người! Thả người ra cho tôi!”



Tiếng la ngọt ngào này, thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.



Hướng ánh mắt nhìn qua, thì đây là một cô gái cao tầm 1 mét 7, thân hình được chăm sóc cực tốt, mái tóc dài buộc lên sau đầu, đôi mắt sáng long lanh như sao trời, sống mũi cao thẳng tắp, môi hồng răng trắng, tư chất giống như một tiên nữ vậy, trên người cô gái này, mang theo một khí chất không thể nào hình dung ra được, nói là thanh tú, thì cô ấy lại mang đến cho người khác một loại cảm giác oai hùng, nếu nói là oai hùng, thì lại có một loại khí chất tiểu thư khuê các, con nhà dòng dõi ở bên trong.



Ở cục cảnh sát, ai cũng biết người nổi tiếng Cảnh Nhược Phiến này, lúc nhìn thấy cô ấy đang nói chuyện, thì những nhân viên cảnh sát đó đều không dám hé răng nửa lời, lần này, quả thật là chuyện giữa hai nhân vật lớn mà.



Thiện Trang vẫn luôn hống hách ngang ngược, khi nhìn thấy Cảnh Nhược Phiến, sắc mặt cũng thay đổi, mặc dù anh ta có thân phận rất cao, nhưng so với Cảnh Nhược Phiến, thì vẫn kém hơn rất nhiều.



Nếu nói là ở trong cục cảnh sát, thì người mà Thiện Trang không dám chọc giận nhất, chính là Cảnh Nhược Phiến Tôi.



Đối với sự xuất hiện của Cảnh Nhược Phiến, Trương Thác cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, mặc dù anh đã thấy được thái độ của những nhân viên cảnh sát này trước đó, cũng đã đoán được thân phận của cô gái này không thấp, nhưng bây giò xem ra, đây nào có là không thấp cơ chứ, dám ăn nói có trọng lượng như vậy ở trong cục cảnh sát, thì thân phận này cần phải cân nhắc lại.



Cảnh Nhược Phiến bước nhanh đến trước mặt Trương Thác, thấy còng tay trong tay Trương Thác, thì lớn tiếng nói: “Ai bắt người, thì tháo ra cho tôi!”



Đôi mắt xinh đẹp của Cảnh Nhược Phiến quét nhìn xung quanh một lượt, những nhân viên cảnh sát bị Cảnh Nhược Phiến nhìn đến, ánh mắt đều đặt lên trên người Thiện Trang trong tiềm thức.



“Anh kêu bắt người? Ai cho anh cái quyền đó?” Cảnh Nhược Phiến trực tiếp chát ván, không hề có chút nể mặt Thiện Trang.



“Tôi…” Thiện Trang hít một hơi thật sâu, rồi ưỡn thẳng ngực: “Hôm nay hội sở Thập cửu lầu gặp phải tập kích, người này đã bỏ trốn ngay khi bọn côn đồ đến, tôi có lý do nghi ngờ rằng, anh ta là người chung một băng với bọn côn đồ, trong ứng ngoại hợp, phải bắt giữ để điều tra!”



Có thể thấy được, thái độ của Thiện Trang rõ ràng đã thay đổi.



Cường Diên hỏi Thiện Trang tại sao lại bắt người, Thiện Trang cũng chẳng thèm giải thích, còn bây giờ, Thiện Trang lại phải tìm một lý do hợp lý.



“Anh hoài nghi anh đây có liên quan với bọn côn đồ?”



Cảnh Nhược Phiến khẽ cười một tiếng: “Anh tận mắt nhìn thấy anh ấy bỏ chạy khi đối mặt với đám côn đồ không?”



Cảnh Nhược Phiến nghe lời của Thiện Trang nói, không thể nhịn nồi phì cười.



Hôm nay bản thân cô đánh nhau với bọn côn đò, bị bọn côn đồ cầm súng uy hiếp, Trương Thác không sợ hãi khẩu súng của đối phương, quyết chế ngự bọn côn đồ, còn bỏ chạy khi đối mặt với bọn côn đồ sao?



Hơn nữa Cảnh Nhược Phiến còn chú ý thấy, quả bom mà tên côn đồ đó đã lắp ở bên ngoài hội sở, chính là do Trương Thác tháo ra, néu như lúc đó anh bỏ chạy, thì những người này ai có thể vẫn đứng được ở đây, toàn bộ đều phải tan thành tro bụi dưới quả bom đó!



Đối diện với sự chất vấn của Cảnh Nhược Phiến, Thiện Trang ngẳng cổ lên: “Tôi đương nhiên là nhìn thấy, tôi cũng ở hiện trường!”



“Hay! Rất là hay!” Cảnh Nhược Phiến liên tục gật đầu: “Hay cho một tên cũng đang ở hiện trường như anh, Thiện Trang, nếu như tôi nhớ không lầm, thì anh đang bị tạm gán chức ở đội cảnh sát đúng chứ? Thân là một cảnh sát nhân dân, lúc nhân dân chịu sự đe dọa đến tính mạng, thì anh nói cho tôi biết, hôm nay anh đã làm được những gì!”



*Tôi…” Thiện Trang bị Cảnh Nhược Phiến hỏi đến nổi câm miệng không nói được gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK