Bạch Trình nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: Không nhiều lắm nhưng cũng biết những thông tin cơ bản, bây giờ những thị tộc bậc cao có mười lăm cái, Đường Thị đứng cuối cùng, Lũng Tây Lý thị là mạnh nhất nhưng mạnh đến mức nào thì bố tôi không hề nói”
“Thế thị tộc Triệu Thị ở tỉnh Hạ thì sao?” Trương Thác lại hỏi.
“Triệu Thị sao? Hình như xếp thứ mười ba, mạnh hơn Đường Thị một chút nhưng cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, anh biết đấy, tộc Thủ Lăng của chúng tôi rất ít người, vả lại cũng không tập trung vào những thứ này, nếu không với thực lực của bố tôi thì không thể nào chỉ xếp thứ ba mươi chín được” Bạch Trình bực mình đóng cửa khoang máy bay lại và bắt đầu xuất phát.
Trương Thác cũng hiểu được chút ít rồi, tên nhóc Bạch Trình này cái gì cũng không biết, chỉ nghe bố mình nói vài câu thôi đã nói là biết rõ lắm, thôi thì tự nhờ vào bản thân vậy.
Khu vực tỉnh Hạ rất rộng lớn, nơi tiếp xúc gần nhất với Châu Xuyên chỉ cần lái xe khoảng một tiếng đồng hồ là tới rồi, còn khoảng cách xa nhất phải ngồi máy bay đến vài tiếng đồng hồ đấy.
Vị trí của huyện nhà họ Triệu Trương Thác đã hỏi mẹ kế Tôn Lãm rồi nên họ đi thẳng về phía đó.
Nhiệt độ ở tỉnh Hạ cao hơn so với Châu Xuyên một chút, khoảng năm giờ sáng thì Trương Thác và Bạch Trình đã đến nơi, họ không trực tiếp đến huyện nhà họ Triệu mà hạ cánh ở một nơi cách Thành phố khoảng một trăm cây số ở đây có một bãi đậu trực thăng rất lớn, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đã đợi sẵn ở đó, anh ta mặc áo vest và đeo cặp gọng kính màu ánh kim tạo cho người đối diện cảm giác rất thư sinh.
Khoảnh khắc Trương Thác và Bạch Trình bước máy bay thì người đàn ông trung niên đã quỳ một chân xuống, đôi tay chắp lại trước ngực: “Bình Nhật Thanh tham kiến Vua của tôi, tham kiến Nhân Đồ ngài”
Trương Thác và Bạch Trình lập tức thu lại bộ dạng đùa cợt trên máy bay, anh gật gật đầu về phía người đàn ông trung niên tự xưng là Bình Nhật Thanh: “Số người đến thế nào rồi?”
Bình Nhật Thanh vẫn quỳ đó và cúi đầu trả lời: “8ẩm Vua của tôi, số người đến tổng cộng có một ngàn bảy trăm sáu mươi bốn người, tất cả đã chuẩn bị hoàn tất và có thể ra tay bất cứ lúc nào.”
Trương Thác bước đi về phía trước và không hề dừng lại, anh vừa đi vừa hỏi: “Còn ở huyện nhà họ Triệu tình hình thế nào rồi?”
Bạch Trình đi theo phía sau Trương Thác và lướt qua người Bình Nhật Thanh.
Khi Trương Thác và Bạch Trình bước đi khoảng ba mét thì Bình Nhật Thanh mới đứng dậy và cúi đầu đi theo sau lưng Trương Thác: “Sau khi thám thính suốt mấy tiếng đồng hồ thì được biết huyện nhà họ Triệu có số người thường trú là bảy mươi ba ngàn tám trăm sáu mươi hai người, trong đó người họ Triệu chiếm mười phần trăm, những doanh nghiệp nổi tiếng đều do một thị tộc nắm quyền, trong đó có một nhà nắm giữ một cơ quan giáo dục từ tiểu học đến trung học phổ thông, tất cả đều do Triệu Thị đầu tư, những học sinh trong đó chỉ có họ Triệu thôi nhưng người nắm quyền của Triệu Thị dường như không bao giờ lộ mặt cả.”
“Sống quần cư, không tiếp xúc với bên ngoài, xem ra chính xác đúng là thị tộc rồi” Trong lòng Trương Thác khẳng định.
Thị tộc, nói thì nghe thần bí lắm nhưng cũng không phải là không thể tiếp xúc đến, thế giới rộng lớn như vậy, Đại Nam rộng lớn như vậy, những nơi có người ở đều bị khai phá hết rồi, vả lại có bao nhiêu người thật sự có thể giống như Đường Thị hoàn toàn không tiếp xúc với bên ngoài, sự cô đơn chua xót trong lòng không phải ai cũng có thể chịu đựng được đâu.
“Hãy sắp xếp một chiếc cùng tôi đi xem thử” Trương Thác căn dặn.
“Vâng” Bình Nhật Thanh cung kính trả lời.
Sáu giờ rưỡi sáng, bầu trời ở đây còn sáng sớm hôn cả Châu Xuyên nữa, một chiếc xe hơi trong nước bình thường chầm chậm tiến vào huyện nhà họ Triệu.
Cái huyện này nhìn bên ngoài thì rất giống với Lạc Hà, trông không có gì khác biệt cả,mọi người đều đi làm tan làm mỗi ngày, xe đẩy bán hàng rong rao khắp nơi, những người bình thường không bao giờ ngờ được phái sau huyện thành này lại có một thị tộc kinh khủng như vậy.
Trương Thác và Bạch Trình ngồi ở phía sau xe và đánh giá huyện thành này, họ cố tìm kiếm những điểm khác biệt, người tài xế lái xe chính là Bình Nhật Thanh, anh ta là người phụ trách của đảo Ánh Sáng ở nơi này và đóng quân ở cơ quan hành chính.