Nhiều nhân viên của Lâm Thị không rõ tình hình đều đang nhìn Tô Thái, và đoán chuyện gì đã xảy ra.
“Hai vị, xin các cậu đừng gây rối ở đây.” Bảo vệ của công ty lập tức bước tới.
“Gây rối?” Tô Thái nhìn bảo vệ: “Ở đây có các người gác cổng làm gì, gọi Lâm Ngữ Lam xuống đây, hôm nay cô ta không nói chuyện rõ ràng với tôi, cho dù là người nhà tôi cũng không khách sáo với cô ta!”
Bảo vệ nghe thấy lời của Tô Thái, vội vàng im re, hai người này, là người nhà của Lâm Tổng sao?
“Họ Lâm đâu!” Tô Nhất Nhiên hét lên một tiếng, hỏi.
“Lâm Tổng ở trên lầu.” Bảo vệ thành thực trả lời.
Tô Thái xắn tay áo, cùng với Tô Nhất Nhiên đi vào thang máy.
“Lâm Ngữ Lam! Lâm Ngữ Lam! Cô mau ra đây cho tôi! Tô Thái liên tục quát lớn khiến nhân viên của Lâm Thị nhìn chằm chằm cậu ta.
“Hai người có chuyện gì vậy?” Lý Na nghe nhân viên báo cáo về chuyện bên này vôi vàng tìm đến.
“Lâm Ngữ Lam đâu?” Tô Thái chất vần.
“Lâm Tổng ở trong phòng khách.” Lý Na nhớ hai người này, hôm qua, Lâm Tổng đã đích thân xuống lầu đón họ rồi còn đưa về nhà: “Nếu có việc gì, có thể đợi một lát, Lâm Tổng bây giờ đang tiếp khách.”
“Khách? Còn khách nào quan trọng hơn chúng tôi!” Tô Thái đẩy Lý Na, đi nhanh về phía phòng khách.
Cửa phòng khách đóng chặt.
Tô Thái còn chưa vào cửa, liền xông đến hét lớn vào trong phòng khách: “Họ Lâm kia, chồng của cô đối xử với chúng tôi như vậy, hôm nay lại đánh bạn chúng tôi, nếu như cô không cho tôi lời giải thích hợp lý, nhà họ Tô này, cô cũng đừng quay về”!
“Tô Thái vừa chuẩn bị mở cửa phòng họp, cửa phòng họp trước mặt đã được người từ bên trong mở ra trước.
Trương Thác từ khe hở bước ra, cau mày, nhìn Tô Thái và Tô Nhất Nhiên đứng trước mặt: “Hai người nhỏ tiếng một chút, vợ tôi đang nói chuyện cùng người khác.”
“Nhỏ tiếng? Dựa vào cái gì mà phải nhỏ tiếng?” Tô Thái hai tay chống nạnh: “Hôm nay tôi nói rõ với anh, nếu như anh không có thái độ xin lỗi tôi, nhà họ Tô này, vợ anh không cần về nữa!”
Trương Thác vẻ mặt tò mò: “Vợ tôi về nhà họ Tô, có liên quan gì đên cậu, cậu nói là được sao?”
“Ha!” Tô thái cười một tiếng: “Anh tưởng tôi nói đùa với anh à, tôi không nói, thì ai nói được?”
Vẻ mặt Trương Thác lộ ra khác thường, lắc đầu: “Tôi không tin.”
“Không tin? Không tin tôi sẽ cho anh thấy!” Tô Thái nói xong, lấy điện thoại ra trước mặt Trương Thác bám số điện thoại gọi đi, chờ đối phương bắt máy, Tô Thái lớn tiếng nói: “Cha, cha có thể nói với chủ nhà, họ Lâm đó vốn không coi chúng ta ra gì, chúng con đến nói chuyện tử tế với cô ta, cô ta lại trực tiếp đuổi chúng con đi, hơn nữa, nhà họ Tô không là gì trong mắt cô ta, chuyện này cha phải nói cho chủ nhà biết, một đứa con hoang lại dám hỗn láo như vậy!”
Tô Thái nói xong, cúp điện thoại, nhìn Trương Thác.
Trương Thác nheo mắt lại: “Những gì cậu nói không đúng với sự thật đúng không?”
“Tôi nói đúng với sự thật: Tô Thái khoanh tay nói: “Họ Trương kia, anh cho rằng anh là cái gì? Ở trước mặt nhà họ Tô chúng ta, anh không là cái gì hết!”
“Được thôi.” Trương Thác gật đầu, quay người, vào phòng khách quát một tiếng: “Tô chủ nhà, ông cũng nghe thấy rồi, lần nào cũng là nhà họ Tô các người chủ động quấy rối tôi.”
Trương Thác vung tay, cửa phòng họp mở ra.
Tô Du đứng ở cửa phòng khách, vẻ mặt không giấu nổi sự tức giận, lần trước, chỉ vì sự càn quấy của bọn trẻ nhà họ Tô mà suýt nữa tiêu diệt cả nhà họ Tô, bản thân muốn bổ cứu, lại phát hiện, những đứa trẻ này điên cuồng ngang ngược, đã vượt quá sự dự đoán của bản thân rồi.
Hai người Tô Thái và Tô Nhất Nhiên, thông qua cửa phòng khách đang mở, nhìn thấy Tô Du, sự xuất hiện của Tô Du khiến bọn họ không có phản ứng kịp.
“Chủ … chủ nhà?” Tô Thái biểu hiện ngu ngơ, lời nói cũng trở nên lắp bắp.
“Tuỳ tiện làm bừa! Quả thật là tuỳ tiện làm bữa! Tô Du mặt đỏ bừng tức giận: “Tôi cho các người đến Ngân Châu mời Ngữ Lam trở về, các ngươi làm gì vậy? Đây là thái độ mời người quay về sao? Tuỳ tiện làm bừa, đổi trắng thay.