“Có cần tìm người ngăn bọn họ lại không?” Ba Địch hỏi.
“Ngăn cản bọn họ làm gì?” Anna che miệng cười khúc khích: “Bắt người về đây chính là để bọn họ tới cứu. Thông báo xuống dưới, lính canh gác trong ngục có thể rút lui, để người của Lưỡi Đao dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi đây là tốt nhất”
“Hiểu rõ”
Những tiếng nổ không ngừng vang lên ở trong thành phố Hoàng Kim, cả thành phố đều trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nhóm người Tề Thiên đi đến khu vực trại giam ở trong thành phố Hoàng Kim một cách cẩn thận và nhanh chóng, từng người một đều nín thở tập trung và chuẩn bị liều mạng bất cứ lúc nào.
Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng lúc này chắc chắn trại giam sẽ được canh gác rất nghiêm ngặt, thế nhưng khi bọn họ đến nơi thì nhận ra tất cả những người đang canh giữ trại giam đều đã chạy trốn vì vụ nổ ở phía sau trại giam, hoàn toàn không có bất cứ người bảo vệ nào ở trong trại giam.
Mọi người cẩn thận dè dặt mà đi vào trong trại giam, chìa khóa của phòng giam vẫn được đặt ở một bên, bọn họ vừa liếc mắt liền nhìn thấy thành viên Lão Ngũ của bọn họ và những nhà nghiên cứu khoa học mà đội của bọn họ phải giải cứu trong lần này đều đang chờ ở trong phòng giam.
“Chuyện này…”
Trần Minh Quang cầm lấy chiếc chìa khóa ở trên bàn với vẻ mặt hơi sửng sốt, bọn họ đều đã chuẩn bị tốt cho việc liều mạng một trận, thế nhưng không ai ngờ rằng quá trình này lại nhẹ nhàng đến như vậy, nhẹ nhàng đến mức khiến cho bọn họ cảm thấy không quá chân thực.
“Đội trưởng Tê, ở nơi này sẽ không có người phục kích?”
Trần Minh Quang cầm lấy chìa khóa của phòng giam và cẩn thận nhìn xung quanh.
“Có người phục kích thì phục kích thôi nhưng mà không thể không cứu người được” Tê Thiên lấy chìa khóa ở trong tay Trần Minh Quang và lần lượt mở cửa hai phòng giam ra, thành viên Lão Ngũ của bọn họ đã rất quen thuộc với bọn họ, lúc trước khi Tê Thiên và Trần Minh Quang đến cũng đã nháy mắt với anh ta, Lão Ngũ đã nhanh chóng tìm thấy một khẩu súng trường ở trong phòng giam và bước vào trạng thái chiến đấu.
Nhóm nghiên cứu khoa học kia không hề quen biết nhóm người Tề Thiên, đợi đến khi nhóm người Tề Thiên bọn họ tự nói ra thân phận của mình và được mọi người xác nhận thì nhóm nghiên cứu khoa học này liền khóc lóc kể lể răng bọn họ ở nơi này trở nên thê thảm đến mức nào.
“Trần Minh Quang, cậu và Vĩ Cường đi ở phía trước để mở đường, Viên Suất, cậu bảo vệ ở phía sau cùng với Lão Ngũ, Hàn Như Ôn, các cô phụ trách bảo vệ nhóm người tiến sĩ bọn họ, mọi người phải cẩn thận, tất cả những chuyện này đều có gì đó không ổn lắm” Tề Thiên ra lệnh.
Tất cả mọi người châm chậm đi về phía lối ra vào của trại giam và luôn đề phòng kẻ thù có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, thế nhưng cho đến khi bọn họ đi ra khỏi trại giam thì cũng chưa gặp phải bất kì người bảo vệ nào, thậm chí tấm lưới sắt ở phía sau trại giam cũng bị nổ thành một lỗ hổng vô cùng lớn, bây giờ chỉ cần bọn họ muốn đi thì liền có thể rời đi một cách dễ dàng.
“Chuyện này..” Trần Minh Quang nhìn vào lỗ hổng ở phía sau trại giam, nếu như ra khỏi tấm lưới sắt thì bọn họ đã hoàn toàn có thể rời khỏi thành phố Hoàng Kim và cũng đồng nghĩa với việc đã hoàn thành nhiệm vụ một cách triệt để, sự dễ dàng này khiến cho những người đã chuẩn bị kỹ càng cho một cuộc chiến dữ dội như bọn họ cảm thấy bất lực giống như đang đấm vào bông gòn vậy.
Lần này không chỉ có Trần Minh Quang mà Tề Thiên cũng cảm thấy cực kỳ vô lý, chẳng lẽ nhiệm vụ lần này thật sự kết thúc một cách dễ dàng đến như vậy sao?
Những tiếng nổ ở bên ngoài thành phố vẫn không ngừng vang lên, những âm thanh định tai nhức óc này khiến cho cả nhóm nghiên cứu khoa học sợ đến mức run rẩy.
“Đi” Tê Thiên vung tay một cái và nói.
Bây giờ Tê Thiên chỉ có thể xác định rằng những tên bảo vệ canh giữ trại giam của thành phố Hoàng Kim là một đám người ô hợp mà thôi, cũng chỉ có điều này có thể giải thích cho chuyện này mà thôi.
Mọi người nhanh chóng rời khỏi thành phố Hoàng Kim.
Ngay vào khoảnh khắc rời khỏi thành phố Hoàng Kim thì Hàn Như Ôn quay đầu lại nhìn vào trong thành phố một cái.