“Chết tiệt!” Triệu Chính Khải đưa ngón tay cái ra: “Phản Tổ Minh các người đang gian lận sao!”
Người thanh niên bò ở dưới đất, có thể thấy bây giờ cậu ta đang nói chuyện lắp bắp; “Trên hợp đồng…quy…định không cho phép…tiết lộ Ngự Khí trước mặt người bình thường nhưng không có nói không được sử dụng kỹ năng…sinh vật, hai vị hãy cảm nhận tiếng gầm của Phản Tổ Minh…nghiên cứu… đây!”
Giọng nói người thanh niên trở nên khàn khàn, lúc nói chuyện còn bất giác phát ra tính gâm gừ nữa.
Sau đó người thanh niên biến hình ngay tại chỗ và xuất hiện trước mặt Trương Thác, bàn tay cậu ta không biết từ đâu mọc ra móng vuốt và cào lên người Trương Thác.
“Xí Triệu Chính Khải đứng bên cạnh Trương Thác phát ra âm thanh khinh bỉ và chặn ngang móng vuốt của người thanh niên kia, sau đó vung chân ra trực tiếp đạp người thanh niên kia bay ra ngoài.
Người thanh niên đáp xuống đất lăn lóc mấy vòng và một lần nữa phát ra tính gâm rú.
“Loại kỹ năng sinh vật rách nát này” Triệu Chính Khải bĩu Bĩu môi nói: “Loại như cậu ông đây có thể đánh năm người”
“Xịt xịt!” Sau khi hóa thành thú thì đến âm thanh cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ: “Ông có thể đánh năm người nhưng xem ra không đủ rồi! Hãy ra tay cho tôi! Grừ!”
Người thanh niên lại phát ra âm thanh gào thét tức giận, những người bước xuống từ chiếc xe du lịch không biển số giống như nghe theo mệnh lệnh của cậu ta vậy, họ đồng loạt phát ra âm thanh gầm gừ sau đó ai nấy đều bắt đầu năm bệt xuống đất giống như người thanh niên kia và bắt đầu hóa thành thú, mặc dù không phải loại thú hóa đẳng cấp nhưng trên người họ ai nấy đều bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của một loài thú dữ, loại đặc điểm này có thể làm tăng khả năng chiến trong người họ, khiến họ từ một con người bình thường bỗng sở hữu siêu năng lực nhưng lại không vượt qua ranh giới Ngự Khí.
Triệu Chính Khải nhìn thấy cảnh tượng này thì bất mãn mắng chửi: “Con mẹ nó đây rõ ràng là đang gian lận mài”
Đưa đây Trương Thác đưa tay về phía Triệu Chính Khải: nào”
Triệu Chính Khải ngơ ngác: “Đưa cái gì?”
“Tất nhiên là vũ khí rồi!” Trương Thác nhìn Triệu Chính Khải bằng vẻ mặt ngẩn ngơ: “Hai mươi mấy người, chúng ta mỗi người một khẩu súng thì mấy chục giây sẽ giải quyết xong xuôi, nhanh chóng lại gọn gàng không phải sao?”
“Hừm…” Ánh mắt Triệu Chính Khải rõ ràng là đang rất ngơ ngác, sau đó gãi gãi đầu nói: “Anh nói rất có lý nhưng mà tôi không có theo vũ khí, hí hí”
“Tôi cũng khuyên hai vị tốt nhất đừng sử dụng đến những vũ khí hiện đại”
Một âm thanh vang lên, sau đó bèn nghe thấy ‘pằng pằng pằng pằng!’ mấy tiếng vang lên.
Trương Thác và Triệu Chính Khải mở to mắt ngạc nhiên nhìn thấy lại có mấy chục người bước xuống từ phía chiếc xe bảy chỗ ở phía sau, khi họ bước xuống đất thì toàn bộ đều kèm theo một tiếng vang, nhìn kỹ thì nền đất nơi những người này bước đi đều xuất hiện một cái hố nhỏ.
“Chết tiệt! Con mẹ mày thật là vô liêm sỉ mà!” Triệu Chính Khải mở miệng mắng chửi: “Đã nói là sẽ mang theo năm đấm đến đánh nhau mà con mẹ mày lại người tiến hóa, lại robot thì có ý gì hả?”
Triệu Chính Khải không ngừng trợn mắt.
Trương Thác nhìn đánh giá những nhân viên vừa mới bước vào trong sân, đám người này nửa người nửa robot, Trương Thác cũng nhìn thấy qua vài lần rồi, họ không thuộc về Phản Tổ Minh mà đến từ thế giới thần thánh.
Bây giờ xem ra liên quan đến chuyện lần này không chỉ có hình bóng của Phản Tổ Minh trong đó nhưng không biết thế giới thần thánh đã đóng vai gì trong đó thôi.
Trước kia Trương Thác từng nhìn thấy Nhân Miêu, đối phương đã biểu lộ lý do của mình, trong ngày hôm đó đã biểu đạt ngay trước mặt luôn rồi nhưng thế giới thần thánh và Phản Tổ Minh lại không giống nhau.
Trương Thác nheo mắt lại và mở miệng nói với Triệu Chính Khải:”Lập trường của thế giới thần thánh là gì vậy?”
“Ai mà biết chứ” Triệu Chính Khải lắc đầu.