“Đúng là không hay cho lắm” Huyền Thiên Lân bên cạnh mở miệng nói: “Với tốc độ tiến bộ của cậu nhanh như vậy, hai người đấu với cậu cũng chưa thấy rõ được kết quả của việc huấn luyện đến đâu. Thêm một người nữa đi”
Huyền Thiên Lân vừa nói dứt lời lại có thêm một người đi ra nghênh chiến. Sau đó ba người họ tấn công Trương Thác cùng một lúc.
Nét mặt Trương Thác khổ sở, chạy đông chạy tây ba chân bốn cẳng suốt nửa tiếng đồng hồ từ từ tìm cơ hội phản công.
Lại một ngày trôi qua, một mình Trương Thác đánh nhau với bốn người. Từ chạy bán sống bán chết, dần dần tìm được cơ hội đánh trả. Lại qua một ngày nữa, năm người cùng hợp sức lại giao đấu với Trương Thác.
Sự xuất hiện của Trương Thác bên trong nhà giam địa ngục này không chỉ khiến cho mấy con người vô vị suốt mấy trăm năm nay tìm được thú vui mà còn làm sục sôi nhựa sống trong con người họ. Bình thường ai cũng lười đến nỗi không nhấc nổi chân mà đi, bây giờ đều dùng hết công lực để giao đấu với Trương Thác. Mỗi lúc Trương Thác mệt đến chết đi sống lại, quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển thành tiếng thì mấy người họ lại đang bốc thăm xem trận tiếp theo ai sẽ nên để giày vò Trương Thác tiếp. Người bốc trúng vui mừng phấn khích không tả nổi, thề rằng sẽ lấy hết tuyệt chiêu ra để đấu với Trương Thác.
Cứ như vậy lại mấy ngày trôi qua.
Ở thế giới bên ngoài, vì chuyện đại hội cổ võ thế gia mà không khí trở nên căng thẳng, khó hiểu lạ thường.
Ở đảo Ánh Sáng, đám người Bạch Trình vẫn ngồi xếp bằng ở trước pháo đài cổ kính như cũ, linh khí trên đảo vô cùng đồi dào. Đại trưởng lão nhìn thấy mạch máu của Bạch Trình đều đã nổi đỏ hết cả lên thì thở dài.
Đối với Bạch Trình mà nói, nhiều linh khí cũng không hoàn toàn là một chuyện tốt. Bọn họ bây giờ chỉ chuyên tâm vào tu luyện, bất cứ chuyện gì cũng không quan tâm. Mặc dù như vậy có thể giúp bọn họ nâng cao thực lực trong một thời gian ngắn nhưng hậu quả để lại cũng là khôn lường.
Châu Xuyên, làng Thượng Thủy.
Cuối cùng Lâm Ngữ Lam cũng bước ra khỏi phòng của cô, đôi mắt đỏ ngầu, vừa đặt một vé máy bay đi thẳng đến Đại Hải vừa gọi điện thoại: “Cậu, bằng cách nào cháu cũng phải liên hệ được với Chúc Thị. Nói với bọn họ cháu có một kế hoạch liên quan đến Tô Thị, bọn họ chắc chắn sẽ rất hứng thú.”
“Ngữ Lam, có phải cháu muốn…”
“Cháu và chồng cháu vẫn chưa ly hôn mà!” Lâm Ngữ Lam cúp máy rồi hít thở một hơi thật sâu. Cô đã soạn xong xuôi một bức thư gửi rồi cho bố. Sau đó gọi xe đi đến sân bay Châu Xuyên.
Bên trong nhà họ Khương ở thành phố, một ông già từ đứng lên: “Vẫn còn ba ngày nữa là đến lúc ân oán trăm năm nay giữa cổ võ thế giá và thị tộc phải làm sáng tỏ. Đi thông báo để cho tất cả mọi người đều biết mà quay về”
Ở sa mạc Châu Phi, Trương Thác vẫn đang trong thời kỳ huấn luyện.
Giới hạn cao nhất của Trương Thác bây giờ là cùng lúc tập luyện với bảy người. Đối với việc giao chiến với bảy người, Trương Thác không cần chống lại cũng không cần phản công, chỉ cần duy trì trận chiến trong ba phút là được rồi.
Chỉ có điều tính cho đến bây giờ kỷ lục của Trương Thác mới duy trì được hai mươi mốt giây.
Huyền Thiên Lân cau mày nhìn Trương Thác: “Tôi đánh giá cậu quá cao rồi. Tôi cứ nghĩ tài năng thiên phú của cậu cũng tốt, nhưng bây giờ xem ra thành tích của cậu cũng chẳng cao mấy. Dựa vào tố chất của cậu như vậy rất khó đạt được thành tích cao.”
“Trương Thác, gần đây cậu hơi thảnh thơi đó” Chị Po nhìn Trương Thác cười: “Tốc độ và khả năng tập trung tiến bộ hơn trước rất nhiều. Nếu chính cậu muốn từ bỏ thì chúng tôi cũng không giúp gì được.”
Một đám người nhìn Trương Thác quỳ rạp trên mặt đất đồn dập nói.
Sau lưng Trương Thác ướt đẫm cả mồ hôi. Lúc này bảy người mà anh giao đấu đều không hề thủ hạ lưu tình, tất cả đều dùng những chiêu thức mạnh nhất, có thể nói gân như là không hề có sơ hở gì. Họ phối hợp vô cùng nhịp nhàng. Nếu có thể duy trì trận đấu dưới tay bảy người này thì hẳn phải là cao thủ có kinh nghiệm vô cùng phong phú.