Đức Lăng và Thiệu Khang chậm chạp quay đầu, hai mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được sự kinh hoàng trong mắt đối phương. Trên sân khấu này chỉ có năm người, đương nhiên, ngoại trừ chính mình ra, An Đông Hưng cũng tuyệt đối không thể được liệt làm Quân vương.
Chỉ còn lại Trương Thác và Bạch Trình, hai người Đức Lăng không cần nghĩ cũng tự giác bỏ qua người phía sau, lực chú ý của ánh mắt nhìn đến người phía trước, anh là Quân vương? Quân vương địa ngục, đảo chủ đảo Quang Minh, Satan!
Trương Thác mang theo nụ cười nhạt quay người lại, hướng về phía Đức Lăng nói: “Rất xin lỗi, đảo chủ đảo Quang Minh mà ông nói đích thực có phần tự tin này. Lựa chọn mà ông nói vừa rồi, tôi nghĩ xong rồi, tôi chọn điều thứ hai, ông bước qua thi thể của tôi mà đưa người đi”
“Bịch!” một tiếng vang lên, Thiệu Khang đứng ở đó không có chút do dự nào mà lập tức quỳ xuống, cả người run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ đến cùng cực: “Ra… Ra… Ra mắt Quân vương”
Điều khiến Thiệu Khang sợ hãi khi phải đối mặt với Đức Lăng chính là địa vị cũng như các thế lực đứng sau ông ta, nhưng nói cho cùng đó cũng chỉ là sự kính sợ không dám đắc tội mà thôi.
Nhưng khi đối mặt với Quân vương địa ngục, trong lòng Thiệu Khang lại không khỏi sợ hãi. Trong mắt phần lớn những người đứng đầu thế lực ngầm, Quân vương địa ngục chính là tượng đài, là tín ngưỡng, là thánh thần trong lòng họ.
Đối với vị thần trong lòng mình, họ chỉ có thể cung kính, không dám xúc phạm.
Trương Thác lấy một chiếc nhãn màu vàng sẫm từ trong túi ra và đeo vào ngón trỏ của bàn tay trái. Anh giơ tay lên không trung, toàn bộ những người đứng đầu của các thế lực lớn đang quỳ gối dưới khán đài đều đứng dậy ngay lập tức.
Đức Lăng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay Trương Thác, ông ta nuốt nước bọt, giọng nói của có chút khàn khàn: “Cậu là… SatanI”
Trương Thác khẽ nhún vai: “Tôi đã chọn xong rồi, tiếp theo ông muốn làm gì đây? Hay nói cách khác, ông định biến tôi thành xác chết như thế nào?”
Cơ thể Đức Lăng khẽ run lên, rõ ràng trong lòng ông ta cũng đang rất sợ hãi, nhưng bề ngoài ông ta vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ mà bình tính nói: “Quân vương địa ngục! Chúng tôi không có ý định đối đầu với cậu. Tôi biết cậu rất mạnh, nhưng cậu nên biết rõ rằng, trên thế giới này có rất nhiều người mạnh.
Quân vương địa ngục không phải là vô địch trên thế giới. “
Nụ cười trên mặt Trương Thác lập tức đông lại, anh khế cau mày: “Dường như ông vẫn chưa hiểu là tôi đang nói gì. Tôi hỏi ông, ông định biến tôi thành một xác chết như thế nào?”
“Cậu có thể đưa ra điều kiện của mình, chúng tôi chỉ cần cái ghế đó, tôi…”
“Tôi hỏi ông cái gì!” Đột nhiên Trương Thác hét lên.
Tiếng hét này giống như một trận lũ quét, gần như ngay lập tức phá vỡ hàng phòng ngự tâm lý của Đức Lăng. Chân của Đức Lăng mềm nhũn ra, ông ta ngã ngồi trên đài, vẻ giả vờ bình tĩnh đã biến mất không còn dấu vết.
Uy danh của Quân vương địa ngục thật sự quá cao, không một ai thuộc thế lực ngầm có thể đối mặt với anh mà mặt không đổi sắc.
“Trả lời tôi” Trương Thác tiến lên một bước, nhìn chằm chẳm vào mặt Đức Lăng: “Ông định biến tôi thành cái xác chết như thế nào?”
Khi hàng phòng thủ tâm lý cuối cùng của Đức Lăng bị phá vỡ, ông ta thậm chí không thể đứng dậy được, nhìn thấy Trương Thác từng bước từng bước chậm rãi tiến lại gần, Đức Lăng đang nằm trên đất, chân không ngừng đá vào không khí và liên tục lùi về phía sau: “Quân… Quân vương… Tôi…”
“Nói!” Trương Thác lại hét lên. Cùng lúc đó, một cơn lốc xoáy xuất hiện trước mặt Trương Thác, nó nhắm thẳng vào.
Đức Lăng mà phóng tới.
Cơn lốc vô hình này tạo thành một mũi khoan sắc nhọn khổng lồ, đâm thẳng vào ngực Đức Lăng, hất ngược ông ta bay ra ngoài, lông ngực ông ta bị đập bẹp, ông ta rơi thẳng xuống đất.
Đức Lăng phun ra ngoài một ngụm máu lớn. Ông ta nằm trên mặt đất, ánh mặt không tự chủ ngước nhìn lên trên thì khóe mắt thoáng nhìn thấy người bạn của mình – Người đứng đầu một thế lực hạng nhất của thế lực ngầm.
Lúc này, người đứng đầu một thế lực hạng nhất của thế lực ngầm dửng dưng nhìn Đức Lăng, như thể ông ta đang nhìn một người đã chết.
Đức Lăng đã xúc phạm đến Quân vương địa ngục. Đừng nói là bạn, thậm chí cả cha ruột thì lúc này ông ta cũng không dám nhận.