“Trương Mỹ, con điên rồi” Bố của Trương Mỹ trợn tròn mắt.
“Bố, bố để con cược nốt một lần này đi, nếu như thắng thì tốt, còn nếu như không thắng thì con sẽ nhận thua” Vành mắt Trương Mỹ có chút đỏ đỏ.
Ban Hoành Khải giêu cợt: “Em một mực tin lời tên ngốc ấy thì chắc chắn là thua rồi”
Bố của Trương Mỹ nhìn thấy bộ dạng của con gái, mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không nói gì nữa, bởi vì chính ông cũng hiểu một điều rằng, con gái của ông vốn không muốn gả cho Ban Hoàng Khả, nhưng vì cái nhà này, nên chỉ đành để con gái chịu uất ức.
Trên sân khấu, ông lão liếc nhìn xung quanh khán gi tỷ rưỡi, còn có ai trả giá cao hơn không ạ?”
Một “Một tỷ rưỡi lân một.”
Lời nói của ông lão thông qua chiếc micro, truyền đến tai tất cả mọi người ở đây vô cùng rõ ràng.
Trong lòng Trương Mỹ không ngừng nhắc nhở bản thân, nếu như người kia vẫn tiếp tục tăng giá, vậy thì cô sẽ không trả giá nữa.
“Một tỷ rưỡi, lần hai” Ông lão cầm trong tay cây búa đấu giá, khiến cho người ta cảm giác khẩn trương.
Dưới khán đài, không một ai lên tiếng.
“Một tỷ rưỡi, lần ba” Ông lão dùng búa nặng nề gõ mạnh một tiếng, phát ra một tiếng nghẹt thở.
Nghe thấy tiếng búa đập vào mặt bàn, trái tim treo lơ lửng của Trương Mỹ rốt cục trầm xuống, khối đá này cuối cùng đã thuộc về cô.
Tuy nhiên, tâm trạng của Trương Mỹ vừa mới thả lỏng được một chút liền lập tức căng lên bởi vì kế tiếp chính là lúc cô quyết định số phận của mình. Khối đá này, cô ấy không giữ lại bên người ngay mà cho người mở nó ra ngay tại hội trường.
Nếu như có thể mở ra được một món đồ có giá trị thì may ra bản thân cô còn có đường sống, còn nếu như bên trong không có gì cả, thì chỉ có thể nhận thua mà thôi.
Còn có một khối đá vua cuối cùng nữa đang chờ đấu giá, nhưng Trương Mỹ không chút bận tậm đến nó, bởi vì toàn bộ tâm tư của cô đều đặt lên khối đá đang ở trước mặt mình.
Một đội ngũ nhân viên tận tình với dụng cụ chuyên nghiệp đã đến chỗ ngồi của Trương Mỹ, giúp cô ấy mở viên đá ra ngay tại đây.
“Thưa cô, cô muốn chà xát hay là cắt?” Nhân viên hỏi Trương Mỹ.
“Chà xát đi” Trương Mỹ nhìn chằm chằm vào viên đá với vẻ mặt căng thẳng.
Nhân viên gật đầu, cầm dụng cụ chuyên nghiệp lên, bắt đầu xoa lên bề mặt đá.
Bố của Trương Mỹ cũng như những người ngồi xung quanh lúc này đều theo dõi nhất cử nhất động của nhân viên, mỗi lần mở khối đá đều thu hút rất nhiều sự tò mò từ những người xung quanh.
Với động tác nhanh thoăn thoắt của nhân viên, màu xanh biếc trên bề mặt của đá ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
“Trời ạ, xem ra cô ấy thành công rồi. Nhìn màu sắc của nó xem, nói không chừng là cả một khối ngọc bích đấy”
“Một khối ngọc bích như vậy không biết đáng giá bao nhiêu tiền? Ít nhất cũng phải ba mươi tỷ?”
“Cái này cũng khó nói lắm, còn phải tùy vào màu sắc của khối đá nữa, nhưng mà cho dù màu sắc không đẹp lắm thì cũng có giả khoảng tâm mười hai mười ba tỷ”
Tiếng của những người xem liên tục vang lên.
Trên gương mặt Trýõng Mỹ dần dần lộ ra vẻ vui mừng.
Nếu như có mười hai mười ba tỷ, không. Chín tỷ. Chỉ cần chín tỷ thôi là bản thân cô có thể hoàn toàn trở mình. Mặc dù cuộc sống không thể tốt như trước kia, nhưng ít ra cô cũng không cần gả cho Ban Hoành Khải nữa.