Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1670:


Sắc mặt Tấn Nguyên Uy thay đổi: “Ý cậu là gì?”


Trương Thác nhún vai: “Công thương nghiệp Chấn Kiền và Tôn Nghiêu cùng với thư ký công ty vợ tôi là người của ông đúng không?”


Tấn Nguyên Uy nghe thế thì cơ thể run lên: “Tôi không biết cậu đang nói gì.”


“Không không không” Trương Thác duỗi một ngón tay ra lắc lắc: “Ông rất rõ tôi đang nói gì. Trong Cục Chín, hẳn ông là người đầu tiên biết tôi muốn tới Đô Thành, kể cả việc tôi định đi tìm Lữ Thần tính sổ. Những chuyện này hẳn là người của ông phải báo cho ông từ khoảnh khắc đầu tiên tôi đặt chân tới Đô Thành chứ. Điều khiến tôi phải suy nghĩ là ai gây chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Cục Chín. Ông bán mạng vì ai?”


“Cậu đừng có ngậm máu phun người!” Tấn Nguyên Uy hét lớn một tiếng.


Trương Thác không để ý tới lời Tấn Nguyên Uy nói mà nói tiếp: “Để tôi đoán thử một chút Thiên Quốc thần thánh hẳn là không thể. Dù sao người của họ cũng đang tiếp xúc với tôi, muốn tìm vài thứ từ chỗ tôi nên tạm thời sẽ không gây chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Cục Chín. Dù sao làm vậy đối với họ mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Họ càng mong tôi ở lâu ở Viêm Hạ hơn”


Trương Thác duỗi ngón tay thứ hai ra: “Thần Ẩn Hội cũng không thể làm thế. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ hòa bình giữa các thế lực ở khắp nơi. Loại chuyện khơi mào chiến tranh này dù Thần Ẩn Hội có nghĩ cũng không đi làm”


“Vê phần Thị Tộc thì với thái độ kiêu ngạo của Thị Tộc bây giờ mà nói thì họ khinh thường đi gây chia rẽ hai tổ chức vốn họ chẳng để vào mắt”


Trương Thác duỗi thắt lưng: “Vì vậy, chỉ còn lại Phản Tổ Minh thôi, đúng không? Đại chủ quản Tấn?”


Sắc mặt Tấn Nguyên Uy từ từ trở nên u ám: “Phản Tổ Minh gì? Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe nói tới”


“Tôi chỉ hỏi ông chứ không quan tâm đáp án của ông”


Trương Thác nhếch môi, lộ ra một hàng răng trắng: “Tôi đang nói gì trong lòng ông rất rõ ràng. E răng Lữ Thần cũng là một con cờ Phản Tổ Minh tự nguyện buông tha. Ông đã biết tôi tới Đô Thành từ lâu, cũng biết tôi muốn đi tìm Lữ Thần tính sổ, cố ý để cho tôi một cơ hội để tôi làm thịt mấy người họ, như vậy mới có thể hành gây chia rẽ trong nội bộ Cục Chín. Dù sao trong thế giới ngầm cũng có một quy định bất thành văn là tôi không thể tùy tiện bước vào. Còn bây giờ tôi không những tiến vào mà còn tùy tiện giết người ở Đô Thành”


“Tiếc là năm đó chuyện Lữ Thần bán đứng chúng tôi làm quá lớn, dù lúc đó anh cả Cục Chín có mặt ở đây, tôi nói giết Lữ Thần anh ta cũng không thể ngăn cản. Ông muốn mượn một Lữ Thần để đưa tôi vào hoàn cảnh nguy hiểm hoàn toàn là chuyện không thực tế. Cho nên ông phái con trai ngu ngốc của mình, bày ra dáng vẻ thách thức muốn chọc giận tôi. Vừa hay lúc này nhà họ Tân xảy ra chuyện, các người thuận nước đẩy thuyền, muốn mượn việc này để đối phó tôi. Hơn nữa các người cũng thấy rất rõ ràng muốn ra tay từ chỗ vợ tôi. Vì các người biết tôi tuyệt đối sẽ không để mặc vợ tôi chịu một chút ấm ức nào”


Tấn Hằng nằm trên đất, vẻ mặt trắng bệch, trong mắt lộ ra khâm phục. Anh ta không ngờ người trước mặt này lại nói hết kế hoạch của bố mình ra.


Tấn Nguyên Uy để ý thấy vẻ mặt con trai thay đổi thì trừng anh ta. Tấn Hằng lập tức nhận ra sự thất thố của mình, vội vàng che giấu vẻ mặt.


“Ha ha” Tấn Nguyên Uy cười khẩy một tiếng: “Họ Trương kia, cậu xem nhiều phim truyền hình quá rồi nên hơi nhập vai nhỉ? Cậu tưởng cậu là một nhân vật thật, có thể khiến tôi đối phó cậu à?”


“Tuy tôi rất không muốn thừa nhận” Trương Thác nâng hai tay lên: “Nhưng với ông mà nói, ông ngoài dùng vài mưu kế nhỏ để đối phó với tôi thì không còn cách nào khác vì trong mắt tôi ông chính là một…”


Trương Thác cố ý kéo dài giọng: “Rác rưởi! Rác rưởi!”


“Trương Thác, cậu đây là đang khiêu khích Cục Chín!”


Tấn Nguyên Uy hét lớn một tiếng.


“Chuyện tới nước này rồi còn muốn gây chia rẽ mối quan hệ à?: Không thể không nói ông làm chủ quản mười mấy năm thực sự là vô ích rồi Tấn Nguyên Uy” Trương Thác hơi khom lưng, bắt lấy tóc Tấn Hằng, xách anh ta lên: “Hơn nữa tôi cũng rất tiếc nuối thay Phản Tổ Minh, Đồng bọn họ tìm để hợp tác đúng là kiểu nhân vật không có sự quyết đoán. Tôi đã đe dọa con ông không biết bao nhiêu lần. Lúc ông tưởng tất cả đã kết thúc mới dám lộ mặt. Ông thực sự cảm thấy bố con bỏ đi các ông ông tùy tùy tiện tiện bày ra một ván cờ là có thể đánh Trương Thác tôi vào thâm sơn cùng cốc à? Nếu quả thật là thế thì thế giới này chỗ nào cũng là Quang Minh đảo rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK