Con số này vừa được đưa ra, tất cả mọi người ngồi trên hàng ghế đều trợn tròn mắt, giám đốc Ngô và những người khác đều không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.
“Nhất định là một người họ Trương ra giá, nếu không thì ai lại có thể móc ra một số tiền lớn như vậy để mau mảnh đất này chứ” Trong đám người giám đốc Ngô và những người khác, có người đã lớn tiếng nói như vậy để tự an ủi bản thân mình. Nếu như mảnh dất này thật sự có thể được bán ra với giá ba ngàn chín trăm tỷ như vậy thì một mét vuông đất đó đã gần tám mươi tư triệu rồi! Một mảnh đất giá như vậy, đừng nói đến một thành phố nhỏ như Châu Xuyên cho dù là có một thành phố hạng hai thì cũng chẳng có nhiều mảnh đất được bán với giá như vậy. Huống chỉ đây chẳng phải là một ngôi nhà mà chỉ là một mảnh đất bình thường mà thôi.
Chẳng đợi cho những người tham dự buổi đấu giá kịp hoàn hồn, giọng nói của Bạch Bào Nhân lại vang lên: “Ngài Andre, tôi còn cho rằng ngài đưa ra cái giá cao như thế nào, ba ngàn chín trăm tỷ? Tôi trả chín ngàn tỷ”
“Chín ngàn tỷ!
Có người hít thở sâu, vội vã vuốt ngực cho dễ thở hơn.
Giám đốc Ngô và những người khác đều điếng người. Chín ngàn tỷ, làm sao có thể được chứt Nếu như giá này được thỏa thuận kí kết, bọn họ phải đem năm ngàn ba trăm mười mét vuông đất bán lại cho Lâm Thị, vậy thì có phải là một khoản lỗ lớn không? Mảnh đất này thật sự đáng giá đến vậy ư?
“Mười lăm nghìn tỷ được rồi” Andre đứng trên hàng ghế khẽ mỉm cười.
“Không bằng ba mươi nghìn tỷ” Bạch Bào Nhân đáp lời.
Những con số này từ miệng hai người này nói ra đều dễ dàng, nhẹ nhàng như một người bình thường mua hàng hóa với giá dưới một trăm tỷ.
“Bốn mươi lăm nghìn tỷ”
“Sáu mươi nghìn tỷ”
Một vài lần ra giá đơn giản đã thoáng chốc tăng vọt lên con số sáu mươi nghìn tỷ. Chỉ riêng giá mua mảnh đất này đã vượt qua tổng taì sản hiện giờ của Lâm Thị. Con số lớn đến như vậy đều đã khiến các vị khách có mặt ở đó như mất đi năng lực suy xét, đến ngay cả thở cũng trở nên gấp gáp.
Giám đốc Ngô và những người khác lại càng ngây người như phỗng, bây giờ bọn họ chẳng ai còn nghĩ rằng Lâm Thị đang tự biên tự diễn nữa. Mấy chục ngàn tỉ, mọi người đều có thể nhìn ra rằng Lâm Thị chẳng thể nào tự biên tự diễn một vở kịch như vậy, nếu như Lâm Thị diễn đến cuối cùng, tự tìm được một công ty kí kết thỏa thuận, chưa kể đến việc Lâm Thị bỏ ra hàng chục tỉ thì chỉ tính riêng tiền thuế đã tiêu tốn mất bao nhiêu?
Đối với đám người Tổng giám đốc Ngô thì sáu mươi nghìn tỷ đúng là con số mà họ chỉ dám nghĩ trong đầu.
Hiện giờ, nghe nói mảnh đất thuộc quyền sở hữu của mình được đấu giá lên tới sáu mươi nghìn tỷ, tuy mỗi người họ chỉ có một phần rất nhỏ trong số đó nhưng khoản tiền này cũng đã rất lớn rồi. Đối với nhiêu người trong số họ mà nói thì giá trị của mảnh đất này còn cao hơn cả tổng tài sản của họ.
Tổng giám đốc Ngô cố gắng nuốt nước bọt và cảm thấy có chút khó thở.
Sáu mươi nghìn tỷ, là sáu mươi nghìn tỷ đấy. Nếu tính ra thì mỗi mét vuông đất trị giá bao nhiêu tiền nhỉ? Một tỷ rưỡi! Đây là con số như thế nào cơ chứ? Bỏ ra một tỷ rưỡi để mua một mét vuông đất, dù đó có là tấc đất tấc vàng ở thành phố thì cũng sẽ khiến người nghe khó tin chứ đừng nói là một mét vuông đất thô ở cái thành phố Châu Xuyên nhỏ bé này.
Lâm Ngữ Lam đứng ở trong phòng nghe giá, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại: “Ông xã à, không biết những người đến lần này là Cục Chín của Đông Hòa hay là người của Hội Thần Ẩn nhỉ?”
Gần đây, Lâm Ngữ Lam đã tham gia rất nhiều hoạt động của các thế lực ngầm, trong đó có Đại hội Cổ võ thế gia của các gia tộc danh giá lần trước, còn đến cả Thần Huyền, thế nên cô đã từng nghe qua tên của Cục Chín và Hội Thần n, chỉ có điều là cô vẫn chưa biết họ là ai mà thôi.
Trương Thác nhún vai: “Mảnh đất xây dựng cô nhi viện cũ nằm trong tay chúng ta cũng chẳng có ích lợi gì, hay là bán cho họ đi em”
“Cái giá này có lẽ hơi cao anh nhỉ?” Lâm Ngữ Lam lè lưỡi trông vô cùng đáng yêu rồi nói tiếp: “Miếng đất trị giá bảy nghìn năm trăm tỷ mà bán cho họ với giá sáu mươi nghìn tỷ thật hả anh?”
“Để họ bỏ tiền ra mua là đã quá rẻ cho họ rồi” Trương Thác vươn tay ôm lấy Lâm Ngữ Lam rồi kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình mà nói: “Đối với hai thế lực này thì thứ không bao giờ thiếu chính là tiền bạc. Mảnh đất đó do Tập đoàn Nhất Lâm đứng tên, lần này xem như Tập đoàn Nhất Lâm trúng mánh lớn rồi”
Lâm Ngữ Lam cười híp mắt: “Đã như vậy thì em thật sự phải nghĩ đến việc tiêu sáu mươi nghìn tỷ đó như thế nào mới được”
“Nghĩ rộng ra một chút, sáu mươi nghìn tỷ đối với bọn họ chỉ là khởi đầu thôi em” Trương Thác dựa vào ghế sô pha, đừng nói là tổ chức Cục Chín và Hội Thần n, đối với những người của Đảo Ánh Sáng thì sáu mươi nghìn tỷ cũng không là cái gì cả. Mà tình hình bên trong Cục Chín và Hội Thần Ẩn chắc chắn phức tạp hơn Đảo Ánh Sáng rất nhiều lần.