Rất nhiều lễ vật được đặt chính giữa phòng khách của nhà họ Lâm, từ những món nhỏ như ngọc ngà châu báu đến những bức tranh, bức bình phong quý hiếm lớn. Tất cả đầu là những món đồ quý hiếm người có tiền chưa chắc đã mua được.
Trước mặt Lâm Nhạc Hằng bày ra một núi danh thiếp.
Một lúc sau, Trương Thác và Lâm Ngữ Lam cùng bước vào.
Những vị khách thấy hai người bước vào thì không hẹn mà cùng đứng dậy liên tục chúc phúc.
Lâm Ngữ Lam đi xã giao và chúc lại người ta.
Trương Thác lắc đầu, anh không thích việc xã giao là vì thế, rất đau đầu và mệt mỏi, anh tìm một góc kín rồi ngồi đợi.
Lâm Ngữ Lam cũng đã quen với việc này rồi nên tiếp khách rất thành thạo, không có gì khó khăn với cô cả.
Một chiếc Rolls Royce từ từ dừng lại trước cửa nhà họ Lâm.
Cửa xe mở ra, từ trên xe Tổ Lâm mặc âu phục đen với mái tóc búi gọn sau gáy bước xuống, trông bộ dạng có vẻ rất hào hứng.
Bốn vệ sĩ mặc đồ đen theo sau, tất cả đều là địa ngục hành giả.
Tổ Lâm liếc nhìn cửa nhà họ Lâm, lẩm bẩm trong miệng: “Nhà họ Lâm…”
Sau đó cậu ta bước vào còn bốn người mặc áo đen thì ở lại canh gác ở bên ngoài.
Tổ Lâm bước nhanh đến phòng khách nhà họ Lâm.
Sau khi đi vào sảnh lớn, rõ ràng ở đây rất đông người những ánh mắt của cậu ta chỉ tập trung trên người đang ngồi trong góc là Trương Thác.
Sau khi thấy Trương Thác, Tổ Lâm bước nhanh tới không thèm để ý người trong sảnh cũng không nhìn Lâm Ngữ Lam.
Trương Thác thấy Tổ Lâm mang theo vệ sĩ tới thì cũng không ngạc nhiên cho lắm như hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ người cậu ta khiến anh ngạc nhiên.
Là một người đã trải qua biết bao núi đao, biển lửa, Trương Thác có thể nhìn được ra sự thay đổi của một người chỉ qua một ánh mắt, nhưng sự thay đổi của Tổ Lâm làm cho anh hơi giật mình. Vì có vẻ như bàn tay cậu ta đã nhuốm máu tươi rồi.
Tổ Lâm nhanh chóng bước tới trước mặt Trương Thác rồi quỳ một chân xuống, cung kính nói: “Đệ tử Tổ Lâm, rất hận hạnh được diện kiến sư phụ!”
Trương Thác nhìn Tổ Lâm đang quỳ trước mặt mình.
Người đi theo Tổ Lâm đang định quỳ theo quán tính thì khựng lại, vì người trước mắt đã không còn là Quân vương địa ngục nữa rồi, quân vương đương nhiệm không ra lệnh thì họ cũng không thể tự ý làm bậy được.
Tổ Lâm chắp hai tay lại thở dài: “Đồ đệ Tổ Lâm, bái kiến sư phụ”
“Không cần phải thế đâu” Trương Thác lắc đầu: “Đứng lên đi, cậu không cần phải hành lễ với tôi làm gì”
Tổ Lâm hơi bất ngờ.
Trương Thác lại nói tiếp: “Cậu nên chú ý thân phận của mình, mỗi một hành động của cậu đều có sức ảnh hưởng rất lớn, thân phận của tôi không cao quý đến mức cậu phải hành lễ quỳ đâu”
Trương Thác nói như vậy có vẻ như đang kéo xa quan hệ với đảo Quang Minh.
Dù sao lúc đảo Quang Minh mới hình thành đã không hài lòng với sức mạnh đương nhiệm cai trị.
Khi ấy kẻ thù mà Trương Thác phải đối mặt quá thần bí và có sức mạnh quá lớn, đến mức Trương Thác chỉ thấy được một phần giống như phần nổi của tảng băng chìm. Bây giờ anh không còn muốn dính dáng gì đến đảo Quang Minh nữa, nếu chỉ có một mình anh thì anh không sợ gì cả thế nhưng bây giờ anh không chỉ có một mình mà anh có cả một gia đình cần anh bảo vệ.
Sau khi Tổ Lâm nghe Trương Thác nói ánh mắt cậu ta hiện lên vẻ bối rối, rồi từ từ đứng dậy.