“Ha ha” Áo Tang xoa xoa tay lên mũ rồi nói: “Tôi đường đường là thành viên của hội Thần Ẩn ở Đông Hòa nên tôi chỉ hành lễ với đại nhân của tôi thôi”
“Miễn đi” Người giáo chủ mặc áo trắng lên tiếng, giọng của ông ta rất nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm thấy như gió xuân bên tai. Vẻ bề ngoài của ông ta làm cho người ta vừa nhìn sẽ tự nhiên có cảm giác bản thân như một người bình thường, kiểu người chìm trong đám đông, và cũng không thể tìm ra mình là kiểu người gì: “Tuy rằng Delk tôi có chức có quyên trong giáo chủ vậy mà còn không dám làm càn trước mặt đại nhân Sở Thanh của Đông Hòa. Áo Tang đi khắp nơi, thay mặt cho đại nhân Sở Thanh, nếu anh ta chào hỏi tôi thì làm sao tôi có thể chấp nhận được.”
“Vậy người kia thì sao?” Giáo chủ nhìn vê phía Trương Thác và nói: “Andre nói anh là lính canh ngục mà anh ta đã chỉ định, vậy tại sao anh lại không chào hỏi giáo chủ?”
“Thôi bỏ đi” Giáo chủ lại nói: “Cậu Trương Thác này đã cứu con trai của tôi, có ân nghĩa đối với tôi vậy thì sao lại phải chào hỏi tôi chứ, mà ngược lại tôi phải cảm ơn cậu Trương Thác mới đúng, xin cảm tạ ân cứu mạng”
Vừa nói, giáo chủ cũng để hai tay ở trước ngực mà hành lẽ với Trương Thác.
“Giáo chủ khách sáo quá rồi”” Trương Thác cười ha ha và nói: “Lần này tôi cứu người chẳng qua cũng chỉ vì muốn có một vị trí tốt trong hội Thần Ẩn, nếu như ngài giáo chủ đồng ý nói giúp tôi mấy câu để tôi được làm kiểm soát sứ thì tốt biết mấy”
“Hề hề” Giáo chủ cười lên và nói: “Cái anh này cái gì cũng dám nói, nhưng mà chức vị này không phải chỉ mình tôi nói mà được. Đề cử là một chuyện nhưng cho dù tôi có đồng ý thì cũng cần phải có sự đồng ý của cấp trên mới được. Nhưng xét theo phương diện cá nhân tôi có thể giúp đỡ anh, nếu như trong quá trình tu hành có gì không biết thì anh có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào”
“Thôi bỏ đi” Trương Thác tỏ vẻ nản lòng và nói: “Tôi tự tu luyện cũng rất ổn, cũng không cần tìm đến ông đâu. Nhưng nếu như có ai muốn giết tôi thì ông nhất định phải bảo vệ tôi đấy nhé!”
“Đương nhiên rồi” Giáo chủ gật đầu và nói: “Anh đã cứu con trai tôi một mạng thì đến lúc nguy cấp tôi cũng sẽ bảo vệ mạng sống cho anh. Được rồi, lần này tôi đến chính là để được nhìn tận mắt ân nhân cứu mạng. Việc tôi có mặt ở đây đã làm mọi người mất hứng nói chuyện rồi, Andre, anh hãy theo tôi ra ngoài.”
“Hiểu rồi ạ” Andre hạ thấp người tỏ vẻ rất kính trọng. Anh trừng mắt lên nhìn Trương Thác rồi quay người đi theo giáo chủ ra ngoài.
Giáo chủ vừa mới bước đi thì Đường Dực cũng giãy nảy lên.
“Mẹ kiếp, anh, anh quá liều lĩnh rồi đấy! Anh không biết đâu, lúc em vừa mở mắt và nhận ra em đã được ra ngoài, em đã sợ đến mức ngây người ra!”
Vẻ mặt Đường Dực rất phấn khởi, trong ánh mắt của anh tràn đầy sự ngững mộ dành cho Trương Thác.
“Làm sao, còn sống sót mà đi ra ngoài, cảm giác như thế nào?” Trương Thác cầm chén trà lên rồi thổi nhè nhẹ.
“Đương nhiên là rất thích rồi!” Đường Dực hít một hởi thật sâu: “Anh, từ trước đến nay em chưa bao giờ nghĩ rằng thế giới nhỏ bé này lại đẹp đẽ đến vậy. Thì ra trước kia em luôn cảm thấy thế giới này thật là nhàm chán nhưng bây giờ em không còn nghĩ như thế nữa”
Trương Thác cười cười rồi đáp lại: “Nói đi, bây giờ cậu muốn gì?”
“Đương nhiên là muốn đi ăn một bữa thật thịnh soạn rồi, anh, anh không biết đấy thôi, hơn một năm nay em em toàn phải ăn đồ hộp hết hạn, em ngán đến chết rồi, bây giờ phải ăn một bữa thật đã mới được!” Đường Dực đi tới và kéo tay Trương Thác nói: “Đi thôi anh, ăn một bưa thật thịnh soạn, em nhất định phải uông vài chén với anh mới được”
“Được” Trương Thác gật đầu rồi nhìn Áo Tang.
Áo Tang lắc đầu nói: “Xem ra, anh rất hợp với nơi này.
Nhưng bây giờ tôi còn có việc phải làm nên không thể ở đây chơi đùa với anh nữa rồi, anh đi đường cẩn thận nhé”
“Ok”” Trương Thác nhìn Áo Tang rồi đưa tay ra hiệu đồng ý.
Đường Dực đưa Trương Thác đi thẳng một mạch đến cửa ra vào của khách sạn Thế Giới của hội Thần Ẩn.
Chỉ vài phút sau khi Trương Thác bước ra khỏi cánh cửa chính thì hai người đã đi đến một cái thung lũng. Một đoàn máy bay trực thăng đã đỗ ở đây, bên trong những chiếc máy bay trực thăng này được che kín mít nên không thể nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài.
Sau hơn một tiếng thì máy bay mới hạ cánh xong. Đến khi cửa cabin mở ra thì Trương Thác mới nhìn thấy mình đang ở trong một thị trấn nhỏ.