“Liễu Minh Giang đừng lái nữa, đường đã bị tắc rồi nên hãy xuống xe chạy đi, nhanh lên!” Kính viễn vọng hét lên bên trong bộ đàm.
“Mẹ kiếp!” Liễu Minh Giang văng ra một câu nói tục rồi đẩy cửa xe ra nhanh chân bỏ chạy.
Hai người An Thanh Mai và An Đông Hưng cũng không do dự chạy theo sau lưng Liễu Minh Giang chui vào trong con đường nhỏ mà những chiếc xe chiếc kia không vào được.
“Đừng chạy!”
“Dừng lại!”
Ở sau lưng ba người, mười mấy người có dáng vẻ như là bảo vệ đang đuổi theo họ, những người này hiển nhiên là người do người mua vạc Khắc Thân mời đến.
Ba người Liễu Minh Giang nào dám dừng lại, trái lại bước chân càng nhanh chóng chạy đến nơi đã hẹn.
Trước đó có người đã từng hỏi một vấn đề, tốc độ chạy của báo săn nhanh hơn hươu hoang dã nhưng tại sao vẫn còn phải mai phục mà không trực tiếp đuổi giết.
Câu trả lời nhận được là lúc hươu hoang dã chạy trốn sẽ dốc hết sức lực, bởi vì chúng biết nếu như bản thân không chạy thoát thì sẽ chết, mà báo săn lại khác nếu như không đuổi kịp hươu hoang dã chẳng qua chúng chỉ lại đói hơn mà thôi, cho nên sẽ không dùng hết sức lực.
Lúc này ba người An Đông Hưng chạy thoát thân giống như những con hươu hoang dã bùng nổ hết tất cả tiềm lực của bản thân liều mạng bỏ chạy, mà những nhân viên bảo vệ đuổi theo họ lại không hăng hái như thế, đành để cho ba người An Đông Hưng chạy đến nơi đã hẹn.
Ngay khi ba người An Đông Hưng có cảm giác như phổi sắp nổ tung muốn thở gấp thì nghe thấy tiếng gầm rú vang lên ở sau lưng.
“Nhanh! Chạy đi! Chạy đi!”
Liễu Minh Giang đột ngột quay đầu lại nhìn thấy hai người đang nhanh chóng chạy về phía bên này, ở phía sau họ còn có hơn hai mươi người đang đuổi theo.
Nhìn thấy cảnh này ba người Liễu Minh Giang cố nén sự khó chịu ở trong người tiếp tục chạy về phía trước, vốn dĩ họ lập ra tuyến đường chạy trốn xong rồi nhưng trong quá trình chạy về phía trước bởi vì hoảng hốt nên đã chạy bừa, bên này.
có người đuổi bên kia có người chặn, ba người Liễu Minh Giang cộng với mười bốn cao thủ trên Thiên Bảng dần dần tụ tập lại một chỗ, không thể nào rời khỏi khu vực này trái lại bị người ta ép tới đường cùng.
“Không được, không được, em không chạy nổi nữa!” An Thanh Mai thở hổn hển, bước chân cũng càng ngày càng chậm: “Em tình nguyện bị bắt chứ không muốn tiếp tục chạy như thế này nữa”
“Chạy mau Thanh Mai, nếu như bị bắt thì cuộc đời này của em sẽ bị hủy hoại!” Liễu Minh Giang lo lắng lôi kéo An Thanh Mai.
“Không cần phải chạy nữa” Triệu Mạnh Hùng chạy ở phía trước đột nhiên dừng lại: “Phía trước là đường cùng, chúng ta đã bị đuổi tới ngõ cụt”
“Cái gì!”
Triệu Mạnh Hùng làm cho đám người giật mình, họ cùng nhìn về phía trước, quả nhiên phía trước có một khúc cua bị hai cái thùng đựng hàng kẹp lại, thùng đựng hàng cao bốn năm mét, bề mặt sáng bóng trơn trượt, hoàn toàn không thể nào bò lên được.
“Phải làm sao đây!”
“Chúng ta không thể bị bắt!”
“Cướp món đồ hơn mười hai nghìn tỷ đồng, nếu như bị bắt thì chúng ta chắc chắn sẽ chết!”
Từng cao thủ trên Thiên Bảng vốn dĩ con đang hăng hái lúc này trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Sự tự tin ở trên mặt Liễu Minh Giang lúc trước cũng đã không còn sót lại chút gì.
Ở đầu kia của lối đi có tiếng bước chân dày đặc vang lên.
“Đi, bên này không có ai sang bên kia lục soát thử xem”
“Mấy người lục soát ở bên kia”
“Dám cướp cái vạc sao?”