Có không dưới ba mươi chiếc xe địa hình xuất hiện phía chân trời và chỉ trong vài phút, họ đã đến phía của An Đông Hưng và dừng lại trước cả nhóm.
Cửa xe bật mở, hết người này đến người khác từ trên xe bước xuống.
“Chào ngài An! Hahaha, Thiệu Khang tôi đã ở đây đợi rất lâu rồi!
Trong số những tên cướp sa mạc có một nhân vật cầm đầu, người nói là một tên đàn ông không đeo khẩu trang, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, da sần sùi và đầu cạo trọc.
“Tôi là An Đông Hưng” An Đông Hưng tiến lên và nói: “Không biết người anh em là ai, họ An tôi lần đầu tiên tới sa mạc nên không biết là bản thân đã đắc tội với ai đây”
“Haha!” Thiệu Khang bật cười: “Ngài An à, đây là lần đầu tiên anh bước vào sa mạc nhưng thứ ở trong tay anh đã được lan truyền trong sa mạc từ rất lâu rồi!”
Sắc mặt của An Đông Hưng đột nhiên thay đổi khi nghe thấy vậy.
“Ngài An à, chúng ta làm một giao dịch đi. Tấm bản đồ trong tay anh chỉ có một nửa còn trong tay tôi có một phần này!” Thiệu Khang giơ cánh tay lên, trong tay anh ta cũng cầm một tấm bản đồ giống với tấm ở trong tay của An Đông Hưng: “Trong tay tôi chính là một nửa còn lại chỉ bằng chúng ta hãy hợp tác cùng nhau để cùng lấy đồ? Cũng đỡ phải gặp những rắc rối ở xung quanhl”
An Đông Hưng nhìn chằm chằm bản đồ trong tay đối phương sau đó chậm rãi lắc đầu: “Anh nên biết là nếu tôi muốn hợp tác với những người khác thì tôi sẽ không đợi đến ngày hôm nay”
“Hehe!” Thiệu Khang cười tủm tỉm sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh tatrở nên hung tợn: “Nếu như ngài An đã có cách riêng của bản thân thì hợp tác của chúng ta coi như đã thất bại, vậy thì ngài An cũng đừng trách tôi, ra tay đi!”
Thiệu Khang không muốn phí lời thêm nữa liền phất tay một cái, những người xuống xe phía sau thấy vậy đều tiến lên và lao thẳng về phía An Đông Hưng.
“Lên!”
“Bảo vệ ngài An!”
Người của công ty bảo an Dụ Hưng và Hựu Hùng đồng thời hét lên và đã sẵn sàng ở tư thế chiến đấu.
“Thưa ngài, họ không phải là đối thủ của cướp sa mạc, liệu chúng ta có cần ra tay không?” Một Địa Ngục Hành Giả ngồi bên cạnh Trương Thác thấp giọng hỏi.
“Không cần” Trương Thác xua xua tay: “Cứ xem là được”
“Đã rõ”
Trong khoảng thời gian ngắn mà Trương Thác đang nói chuyện với mọi người, người của cướp sa mạc đã đánh nhau với người của công ty an ninh.
Cướp sa mạc là một thế lực ngâm có tiếng, sức mạnh của họ đã đạt đến mức đỉnh chóp của cấp hai, mặc dù người của công ty bảo an đều có bản lĩnh nhưng vẫn còn kém hơn rất nhiều so với cướp sa mạc.
Sau ba phút đánh nhau giữa hai bên, người của công ty bảo vệ Hựu Hùng và Dụ Hưng bắt đầu rút lui dần dần còn bên công ty bảo vệ Nguyên Phong thì yếu hơn một chút nên chỉ có thể đứng đánh mon men bên cạnh chứ không đủ sức đối đầu trực diện với cướp sa mạc.
Một tên cướp sa mạc lao đến phía của Tào Chung và đá cho anh ta một cước, những người của công ty bảo vệ Hựu Hùng cũng đã bị chế ngự.
Sức mạnh của công ty bảo an Dụ Hưng mạnh hơn một chút nhưng cũng không thể chống cự thêm được lâu nữa, người của họ cũng đã có người bị thương rồi.
Còn bên phía công ty Nguyên Phong lại càng thê thảm hơn, những công ty bảo an mà An Đông Hưng mời đến giống như một nửa tờ giấy trước mặt bọn cướp sa mạc, không hề có chút sức răn đe nào.
An Đông Hưng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn những công ty bảo an mà anh ta mời đến bắt đầu thất bại dần, trước khi đến anh ta hoàn toàn không nghĩ răng sẽ gặp rắc rối trong sa mạc, suy cho cùng thì thì An Đông Hưng cũng rất rõ những thứ trong tay mình có sức mạnh như thế nào đối với người khác nhưng anh ta lại không ngờ rằng những công ty bảo an đã được đánh giá tốt này hoàn toàn không phải là đối thủ của cướp sa mạc.
“Đủ rồi đấy!” An Đông Hưng liền hét lên khi nhìn thấy người của công ty bảo an Dụ Hưng cuối cùng cũng thất bại: “Tôi đồng ý hợp tác!”
“Haha ngài An à, bây giờ không phải là chuyện anh có đồng ý hay không nữa rồi!” Thiệu Khang đứng ở nơi đó, không hề động thủ, anh ta chỉ liếc mắt nhìn xung quanh thấy những người của công ty bảo an đều đã bị chế ngự, còn đối với Trương Thác và những người khác Thiệu Khang chỉ liếc nhìn họ và hoàn toàn không để ý đến họ.
Thiệu Khang oi những người do Trương Thác đưa đến là nhân viên hậu cần đi cùng.
Thiệu Khang sải bước về phía An Đông Hưng rồi đứng trước mặt An Đông Hưng khoảng hai mét thì đột nhiên dừng lại, anh ta liếc nhìn An Đông Hưng sau đó nhìn về phía giáo sư Cố ở bên cạnh An Đông Hưng và nói: “Vị này có lẽ là giáo sư Cố, việc tìm địa điểm lần này phải nhờ đến giáo sư Cố giúp đỡ rồi, hai đứa mau đưa ngài An và giáo sư Cố lên xe để nghỉ ngơi thật tốt nào!”