Khoảnh khắc ánh sáng trắng vừa xuất hiện, hội trường vốn đang huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhìn về phía chùm sáng đang hội tụ lại.
Một bóng người tóc hoa râm đang đứng giữa chùm sáng ấy, trông có vẻ là một ông lão đã lớn tuổi, dáng người cong cong, đứng cũng không đứng thẳng được, nhưng các nhân vật lớn ở đây đều không ai dám xem nhẹ người trên lôi đài này, chỉ có những người mới không hiểu gì đang dùng ánh mắt nghi hoặc để đánh giá ông lão trên đó.
“Đại quản gia, ông Pease”” Tiếu Tinh Hàn ngồi cách Lâm Ngữ Lam là Tô My nhỏ giọng nói: “Nghe đồn đây là đại quản gia của đảo Ánh Sáng, là một trong những người sáng lập đầu tiên của đảo Ánh Sáng, cho dù là Quân Vương Địa Ngục Satan cũng coi ông ấy là trưởng bối, không nên nhìn ông Pease lớn tuổi như vậy, đến những người đang ở đây có nhiều cao thủ như vậy, có thể không bại dưới tay ông ấy không quá năm người, người này, trừ Quân Vương Địa Ngục ra thì chính là người có uy quyền cao nhất!”
Mặc dù Tô My đã tham gia đại hội thế giới ngầm này một lần, nhưng lần này cô còn chẳng có cơ hội bước vào hội quán, càng đừng nói đến nhìn thấy vị đại quản gia đảo Ánh Sáng này.
Nhìn thấy Pease, Tô My mở miệng: “Ông lão này trông rất hiền lành, không ngờ là một trong Thập Vương của đảo Ánh Sáng, một trong những lãnh tụ của ác quỷ”
“Hiền lành?” Tiếu Tinh Hàn cười cười: “Đừng đừng đừng, đừng để vẻ ngoài của ông Pease mê hoặc, hai mươi năm trước, niên đại mà những Vương Hội còn đang thóng trị thế giới ngầm, bởi vì có xung đột với Vương Hội, mà một mình ông Pease đã thâu đêm giết một nghìn bảy trăm bốn mươi sáu người của Vương Hội, khiến con đường năm đó tràn ngập xác người, vị này không thể so sánh với từ hiền lành được”
“Một nghìn bảy trăm bốn mươi sáu người!” Tô My trợn tròn mắt, “Ông ấy đã giết nhiều người như vậy?”
“Đó chỉ là một trong rất nhiều chiến tích trong cuộc đời ông ấy mà thôi” Tiếu Tỉnh Hàn lắc lắc đầu: “Thập Vương đảo Ánh Sáng, há lại có một nhân vật dễ đối phó chứ?”
Lâm Ngữ Lam cũng nghe được lời của Tiếu Tỉnh Hàn, đều này khiến cô thổn thức không thôi, lần đầu tiên nhìn thấy ông lão trên lôi đài, cảm giác cho cô cũng là hiền lạnh, lại không ngờ rằng ông ấy có chiến tích khủng bố như vậy.
Lâm Ngữ Lam không giống với Tô My, thời gian cô tiếp xúc với cổ võ không dài, trong nhận thức trước giờ của cô, giết một người đều là tử hình, càng đừng nói, đây là dùng hơn nghìn tính mạng để tính toán.
Pease đứng trên lôi đài, quét mắt nhìn bốn phía một lượt rồi mở lời, ông không hề mang theo bất kì một thiết bị khuếch đại âm thanh nào, nhưng giọng nói vẫn có thể dõng dạc truyền đến tai của từng người trong hội trường.
“Các vị đang ngồi tại đây có rất nhiều người là bạn cũ rồi, tôi cũng không tự mình giới thiệu nữa, rất vinh hạnh mọi người có thể đến đây, những lời nói thừa thãi, lão già Pease này cũng không nói nhiều nữa, vậy thì… hoan nghênh mọi người, đến với, đảo Ánh Sáng!”
Khi Pease nói ra ba chữ đảo Ánh Sáng, tất cả mọi người đều cảm thấy màng tai đâu đau, cái cảm giác này giống như đang có người hét lớn bên tai mình vậy.
Ba chữ đảo Ánh Sáng, lần này đến lần khác vang vọng bên tai.
Chỉ dùng giọng nói đơn giản như vậy, Pease đã khiến người ta nhận thức được sự mạnh mẽ của ông ta, những người thanh niên vốn đang có chút khinh bỉ ông lúc này còn không dám thở mạnh.
Pease, không chỉ chứng minh sự mạnh mẽ của ông ta với mọi người, đồng thời còn chứng minh sự hùng mạnh của đảo.
Ánh Sáng.
Đây, chỉ là một trong Thập Vương của đảo Ánh Sáng thôi đấy.
Lời nói của Pease vừa dứt, hội trường trở nên yên ắng khoảng một phút, trong thời gian một phút này, mấy nghìn người trong hội trường không hề tạo ra chút tạp âm nào, mỗi người đều đang nín thở trầm ngâm, đến cả nói chuyện nhỏ tiếng cũng không dám.
Một phút sau, Pease lại mở miệng lần nữa: “Các vị, lần này có tôi tổ chức xếp hạng năm nay, tất cả những người khởi xướng khiêu chiến, bây giờ đã có thể bắt đầu rồi.”
“Bây giờ á?” Vừa nghe Pease nói, có người không nhịn được mà lên tiếng nghi hoặc.