Triệu Thành nhanh chóng lao ra khỏi thang máy: “Người đâu, anh có thấy hay không?”
“Tôi không nhìn thấy” Ngô Dương lắc đầu nhìn về phía lối ra thang hàng.
Tại lối ra của thang hàng có hai phụ nữ trẻ ở Cục Chín, ba thành viên còn lại là của đội thăm dò ngoại trừ giáo sư Lưu là không thấy. Một người phụ nữ nói: “Chúng tôi cũng vậy”
“Làm sao có thể! Làm sao có thể không thấy được!” Ngô Dương lo lắng nhìn xung quanh, cuối cùng anh ta nhìn chăm chằm về phía Trương Thác, anh ta sải bước về phía Trương Thác và túm chặt lấy cổ áo anh rồi hỏi: “Tôi hỏi anh, người đâu!”
“Người nào cơ?” Trương Thác mặc cho Ngô Dương túm lấy cổ áo mình và dùng vẻ mặt khó hiểu hỏi lại Ngô Dương.
“Người nào sao? Anh còn mặt mũi mà hỏi tôi người nào sao? Tôi hỏi anh, công tác an ninh của các anh như thế nào mà quỷ có thể vào khách sạn anh cũng không biết!” Ngô Dương túm lấy Trương Thác và lớn giọng mắng: “Tôi nói cho anh biết, giáo sư Ngô mà gặp chuyện không may gì thì anh sẽ là người chịu trách nhiệm chính, có biết không hả!”
Trương Thác hỏi vặn lại: “Tại sao tôi lại là người chịu trách nhiệm chính cơ chứ? Chuyện lần này không phải là do các anh bảo tôi là không được hỏi cái gì hay sao?”
“Đừng có ở đây mà trốn tránh trách nhiệm!” Triệu Thành bước lên phía trước nói: “Tôi đã sớm nói rồi, khách sạn này tiềm ẩn nhiều nguy cơ mất an toàn, chuyện ngày hôm nay chín mươi phần trăm là đều tại anh!”
Trương Thác liếc mắt nhìn thấy hai người phụ nữ ở Cục Chín cũng đang nhìn anh với bộ dạng đầy trách móc.
“Lợi hại, thật lợi hại!” Trương Thác nhẹ nhàng võ tay: “Người mà các anh bảo vệ bây giờ xảy ra chuyện nhưng việc đầu tiên các anh làm là đùn đẩy trách nhiệm, thật sự rất lợi hại!”
“Anh!” Ngô Dương bị lời nói của Trương Thác làm cho tắc họng, anh ta giơ nắm đấm lên và định đánh Trương Thác.
Khi nắm đấm chuẩn bị đánh vào Trương Thác thì có một tiếng “ting ting” đã thu hút sự chú ý của anh ta.
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục của nhân viên phục vụ khách sạn rơi từ tầng hai xuống và làm vỡ chiếc bàn cà phê bằng kính.
Vài bóng người nữa từ trên lầu hai nhảy xuống nhấc bổng người đàn ông trung niên vừa ngã xuống, trên vai một người trong số đó chính là giáo sư Lưu đang hôn mê bất tỉnh, người đó phải gồng mình lên để vác một người nặng hơn một trăm cân.
“Lại biến thành người sao?” Trương Thác nheo mắt lẩm bẩm, âm thanh chỉ có mình anh mới có thể nghe thấy.
Ngô Dương mỉm cười trước sự xuất hiện của những người này liền thả cổ áo của Trương Thác và nhìn về phía đó.
“Con chuột lén lút này, xem các người còn trốn đi đâu được!” Ngô Dương nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên vừa mới ngã xuống, có thể nhìn ra được người đàn ông trung niên này chính là thủ lĩnh của những người vừa rồi.
Người đàn ông trung niên đi đầu khinh bỉ liếc nhìn Ngô Dương rồi hừ lạnh nói: “Một đám lính mới đừng có mà kiêu căng, nếu không phải có người bí mật giúp các anh thì ông đây có thể một mình mà giết chết hết các anh!”
“Ông!” Sắc mặt của Ngô Dương liền thay đổi, lời nói của người đàn ông trung niên khiến anh ta cảm thấy bị xúc phạm vô cùng nhưng anh ta lại không thể phản bác. Ngô Dương tuy kiêu căng nhưng cũng không ngu ngốc, có thể nhìn ra được †ên cầm đầu này sở dĩ bị rơi từ trên tầng hai xuống là do bị người khác chặn lại, nếu không nhận được sự hỗ trợ thì ông ta đã sớm chuồn đi rồi.
Người đàn ông trung niên cầm đầu không thèm để ý đám người Ngô Dương mà hét lớn: “Những kẻ trốn trong bóng tối hãy đi ra và nói điều kiện đi”
“ỒI Dựa vào đâu mà ông nghĩ răng chúng tôi sẽ thương lượng với ông?” Một giọng nói vang lên từ phía sau Ngô Dương.
Ngô Dương xoay người lại nhìn, người nói vừa rồi chính là Trương Thác.
“Anh!” Ngô Dương nhìn Trương Thác bằng ánh mắt không tin tưởng, chỉ là người phụ trách của một công ty an ninh nhỏ ở Châu Xuyên mà lại có bản lĩnh này sao?
Tên cầm đầu mỉm cười nói: “Anh cố ý sắp xếp những tên lính mới này vào cùng một tầng, đây là cố ý tiết lộ tung tích của bọn họ cho chúng tôi rồi vào lúc chúng tôi ra tay thì ngăn cản. Đây không phải là muốn thương lượng với chúng tôi hay sao, hà tất phải làm như vậy?”
Khi người đàn ông trung niên cầm đầu nói vậy, Ngô Dương và Triệu Thành đều liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Chậc chậc, nghe thấy không? Một tầng không có ai sẽ tiết lộ tung tích của các anh. Là một người bình thường ai lại yêu cầu một mình trên một tầng cơ chứ, bởi vì họ chắc chắn sẽ bị chú ý” Trương Thác thở dài rồi châm chọc nói: “Các anh đều là những lính mới còn non trẻ, làm việc không động não chút nào, loại người như các anh bị giết cũng đáng đời!”
Ngô Dương và Triệu Thành đỏ bừng mặt lên, không nói gì hết.