“Oa! Thanh Điệp, cậu ở đây à, tôi tìm cậu lâu lắm rồi” Một người phụ nữ xinh đẹp tóc vàng mặc váy trắng đi về phía Hướng Thanh Điệp, cô ấy là người Đông Hòa: “Đi, chúng ta qua bên đó nói chuyện”
Mỹ nữ tóc vàng bước đến nắm tay Hướng Thanh Điệp, quan hệ của hai người hiển nhiên là rất tốt.
Hướng Thanh Điệp gật gật đầu, chuyện vừa xảy ra, cô ta cũng không muốn đứng ở chỗ này thu hút sự chú ý của người khác, hiện tại trốn sang một bên là lựa chọn tốt nhất.
Hai người chọn một vị trí góc khuất để nói chuyện.
Cuộc trò chuyện giữa những người phụ nữ, không có gì khác ngoài nói về mỹ phẩm, hàng hiệu, trai đẹp hoặc một số chuyện phiếm khác.
“Thanh Điệp, cậu biết không, hai ngày trước tôi nghe nói có người đến báo thù cho người phụ nữ họ Hạ Hầu đó, nhưng đã đã bị gia tộc Middleton dạy cho một bài học. Cậu nói xem †ại sao Hạ Hầu Nguyệt lại muốn hợp tác cùng gia tộc Middleton để rồi biến mình thành người thực vật, nửa sống nửa chết”
Hướng Thanh Điệp lắc đầu: “Haizz, không biết cô ta nghĩ gì nữa, nhưng sự việc lúc đó cũng khá lớn đấy, hình như Hạ Hầu Nguyệt đã cùng gia tộc Middleton làm một cái thỏa thuận nào đó, nhưng cuối cùng cái thỏa thuận đó đã bị xé rách, lúc đó còn có người hỏi tôi có thể tìm được cách đưa một người phụ nữ đến Đông Hòa không? Tôi đoán người phụ nữ đó là Hạ Hầu Nguyệt”
Mỹ nữ tóc vàng nhìn trung tâm sàn nhảy, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi nói: “Lúc Hạ Hầu Nguyệt muốn quay lại Đông Hòa, chỉ đáng tiếc đã bị Gia tộc Middleton có ý định đưa vào chỗ chết, ở nơi này, nếu đắc tội với gia tộc Middleton thì thực sự không có chỗ nào để đi, lên trời không có đường, xuống đất không có cửa”
“Hai người các em có phải là không muốn sống nữa không?” Giọng của một người đàn ông vang lên, sau đó một người đàn ông Đông Hòa khoảng ba mươi tuổi đi đến.
Mỹ nữ tóc vàng nhìn thấy đối phương, lè lưỡi: “Anh”
“Anh nói này Chung Quỳnh Dao, về việc của Hạ Hầu Nguyệt, đó là điêu cấm ky của gia tộc Middleton, em dám nói ở đây, không sợ bị người khác nghe thấy à?”
Chung Quỳnh Dao chính là tên của mỹ nữ tóc vàng đến từ Đông Hòa, người đàn ông ngoài ba mươi tuổi này tên là Chung Đức Lập, nhà họ Chung cũng có một chút địa vị trong giới kinh doanh Ý, làm về thương mại xuất nhập khẩu, ở Đông Hòa cũng là công ty đứng thứ một thứ hai, nếu không họ cũng không có tư cách đến tham gia bữa tiệc này, nhưng khoảng cách giữa họ và gia tộc Middleton vẫn còn rất lớn nên khi nói chuyện ở đây vẫn phải cẩn thận một chút.
Chung Quỳnh Dao rụt cổ lại nói: “Anh à, những gì em nói đều là sự thật, tuy nhà Middleton nói thỏa thuận giữa hai bên bị xé bỏ, nhưng ai lại không biết thứ mà gia tộc Middleton muốn lại đang nằm trong tay của Hạ Hầu Nguyệt, nên mới cố ý hại cô ta thành như vậy.”
“Được rồi, nói ít lại hai câu đi” Chung Đức Lập trừng mắt nhìn Chung Quỳnh Dao nói: “Đừng nói chuyện này ở đây, cũng đừng nhắc đến ba chữ Hạ Hầu Nguyệt, nếu để người gia tộc Middleton nghe thấy thì kết cục của chúng ta cũng không được tốt đẹp đâu”
Chung Quỳnh Dao cũng biết gia tộc Middleton không muốn nghe chuyện này nên nhẹ gật đầu cũng không lên tiếng nữa.
Hướng Thanh Điệp cầm ly rượu trong tay đưa lên miệng, vừa định uống một ngụm, liền cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh.
“Rất xin lỗi, tôi..” Hướng Thanh Điệp vừa mở miệng nói nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của người bên cạnh, những lời chuẩn bị nói ra đều nuốt trở lại.
Trương Thác tay cũng cầm một ly rượu, cụng nhẹ vào ly của Hướng Thanh Điệp phát ra một tiếng giòn tan: “Xem trạng thái của cô có vẻ không tồi, nói cho tôi việc liên quan đến Hạ Hầu Nguyệt đi”
Trong sảnh tiệc, nữ giới thì mặc váy dài, nam giới thì mặc vest đi giày da, mặc một thân áo khoác dài như Trương Thác có vẻ khác biệt.
Chung Đức Lập nhướng mày nói với Trương Thác: “Tôi nói này người anh em, có những chuyện không phải muốn nói là nói được đâu”
Trương Thác đến nhìn cũng không thèm nhìn Chung Đức Lập, anh nhìn thẳng về phía trước tiếp tục nói với Hướng Thanh Điệp: “Nói cho tôi biết, giữa Hạ Hầu Nguyệt và gia tộc Middleton đã xảy ra chuyện gì?”
Chung Đức Lập nhíu mày càng chặt nói: “Cậu không nghe thấy tôi nói gì à? Ở đây không chào đón cậu! Muốn nói thì đến chỗ khác mà nói!”