Phòng bao Trương Thác đặt là một không gian riêng đặc biệt thuộc về hai người, không bị người ngoài ảnh hưởng, để hai người có thể yên ổn hưởng thụ thời gian một mình này.
Lâm Ngữ Lam phát hiện mình hình như chưa từng im lặng ở chung với Trương Thác một chỗ như thế, hưởng thụ một bữa tối thật ngon, loại thời gian yên tĩnh này không thể nghi ngờ rất dễ dàng để người ta thả lỏng thể xác và tinh thần.
Đang lúc hai người im lặng hưởng thụ khoảnh khắc ấy, một trận cãi vã ngoài cửa phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây.
Một tràng âm thanh ly thuỷ tinh vỡ vang lên.
“Tổ Lâm, tôi nói còn chưa đủ rõ sao? Chúng ta đã không thể nữa! Đúng, là anh thành tích xuất sắc, nhưng vậy thì sao?
Lúc ở trường, anh là con của trời trong mắt giáo viên, nhưng bây giờ đã tốt nghiệp rồi! Tôi đã hai mươi lăm tuổi, mà anh cũng hai mươi sáu! Hai mươi sáu tuổi, anh còn đang làm gì?
Một tiếp tân của công ty nhỏ, một người đàn ông như anh đi làm tiếp tân, tiền lương mỗi tháng ba ngàn năm trăm nhân dân tệ, anh như vậy thì lấy gì cưới tôi? Nhà và xe anh mua nổi à?”
Âm thanh ngoài cửa rõ ràng truyền vào tai Trương Thác.
Trương Thác nhướng mày, từ trên ghế đứng dậy, kéo cửa phòng bao ra, liếc nhìn ra ngoài.
Ngay lập tức nhìn thấy Tổ Lâm đang ngồi trên ghế cửa sổ trong đại sảnh, khuôn mặt ướt đẫm, chiếc áo sơ mi trắng vừa mới thay hôm nay vẫn còn dính đầy rượu đỏ trước ngực, có vẻ như bị rượu đỏ tạt vào.
Đối diện Tổ Lâm, một người đẹp tóc dài đang đứng, vóc dáng rất tuyệt, gương mặt cũng có thể đánh giá được sáu mươi lăm phần, là dáng vẻ rất được đàn ông hoan nghênh kia.
Quan hệ người phụ nữ này và Tổ Lâm, Trương Thác chỉ nghe thấy lời của người phụ nữ nói cũng có thể hiểu được, Trương Thác vốn cho rằng Tổ Lâm bị người ta tạt vào mặt một ly rượu vang trước mặt nhiều người như vậy, tuyệt đối sẽ nổi giận, nhưng không ngờ Tổ Lâm còn bình tĩnh hơn rất nhiều so với anh tưởng tượng.
“Chu Ngọc Ninh, em nghe anh nói, anh đây không phải tiếp tân bình thường, công việc này của anh có trích phần trăm, rất nhanh anh sẽ có thể cầm được một số tiền thưởng lớn, phòng ở em coi trọng, anh có thể nhẹ nhàng đưa tiền đặt cọc, xe em thích, anh cũng có thể mua lại, em đợi anh thêm một thời gian nữa, không cần quá lâu, một tháng, tối đa một tháng, được không?
Tổ Lâm ngồi ở đó, cậu ta nói ra lời nói này cũng không dùng giọng điệu cầu xin gì, mà giống đang trình bày một sự thật.
“Còn chờ anh? Tổ Lâm, tôi đã chờ anh đủ lâu rồi” Cảm xúc người phụ nữ tên gọi Chu Ngọc Ninh vô cùng kích động: “Lúc trước anh thi nghiên cứu, kiểm tra hai năm, tôi vẫn luôn chờ anh, chờ anh thi đậu, chờ anh tốt nghiệp, nhiều năm như vậy, tôi đã chờ đủ rồi, Tổ Lâm, chúng ta đã tiến vào xã hội thời gian dài như vậy, chúng ta đều hiểu rõ bản thân cần gì, thật đáng tiếc, thứ tôi cần, anh không cho tôi được, nhưng anh ta có thể”
Ánh mắt Chu Ngọc Ninh nhìn về phía trước cửa nhà hàng.
Trên một cái bàn trước cửa, một người đàn ông mặc áo vest hơn bốn mươi tuổi đứng dậy đi về phía này.
Tổ Lâm nhìn người đàn ông này, ánh mắt lại khoá chặt trên người Chu Ngọc Ninh: “Đây là lựa chọn của em? Nếu như anh không nhìn lầm, trên ngón trái áp út của anh ta có một dấu ấn rất sâu, chứng minh anh ta đã từng có thời gian đeo nhãn cưới rất lâu, đây là một người đàn ông đã kết hôn nhỉ?”
“Tự giới thiệu mình một chút, kẻ hèn Hà Minh Huy, hậu cần Minh Huy chính là tôi mở” Người đàn ông mặc vest đưa cho Tổ Lâm một tấm danh thiếp, sau đó sửa lại cổ áo mình một chút, đi đến bên cạnh Chu Ngọc Ninh: “Tôi kết hôn rồi, chẳng qua bây giờ đã ly hôn, Chu Ngọc Ninh đã nói cho tôi chuyện của hai người, tôi cho rằng, anh đang làm chậm trễ thanh xuân đẹp nhất của một người phụ nữ, tôi ở tuổi của anh cũng đã từng mắc phải rồi, tôi có thể khuyên anh, dưa hái xanh không ngọt, lúc buông tay thì nên buông tay đi.”
Tổ Lâm nhìn cũng không nhìn Hà Minh Huy, đưa danh thiếp tới, ánh mắt cậu ta vẫn luôn khoá chặt trên người Chu Ngọc Ninh: “Chu Ngọc Ninh, em cam lòng sao? Chờ anh nhiều năm như vậy, bây giờ nói đi thì đi?”
“A” Chu Ngọc Ninh cười tự giễu một tiếng: “Không có gì cam lòng hay không cam lòng, tôi không đợi được, chính là như vậy”
Chu Ngọc Ninh nói xong, chủ động khoác lên cánh tay Hà Minh Huy, cũng là tuyên bố kết quả với Tổ Lâm.
“Chuyện đó… Mặc dù việc này không liên quan tới tôi, nhưng tôi muốn nói một chút” Trương Thác đứng trong rạp kéo cửa ra, anh vừa bước ra vừa ho khan hai tiếng: “Cô gái xinh đẹp này, khả năng tiềm tàng của Tổ Lâm cậu ta vẫn khá lớn, hai người đã ở bên nhau dài như vậy, cô vẫn nên tin tưởng cậu ta mới tốt, hơn nữa, người đàn ông bên cạnh cô ấy, dấu ấn trên ngón trái áp út của anh ta vô cùng sâu, theo kinh nghiệm cá nhân của tôi thấy, ý tôi là kinh nghiệm của riêng tôi ấy, thời gian anh ta tháo nhẫn cưới có lẽ còn chưa tới mười lăm ngày, cô nhớ lại một chút xem, lúc trước anh ta có từng nói với cô anh ta ly hôn khi nào không, nếu như hơn mười lăm ngày thì cũng không thể xem là thật được”