“Ông chủ, anh không phải không biết sao?” Trong giọng Bạch Trình lộ ra một biểu hiện kỳ lạ.
“Biết cái gì?” Trương Thác kỳ quái hỏi.
“Về đại hội thế giới ngầm lần này, chỉ ba ngày sau…” Bạch Trình nói đến đây, có chút không thể nói trước được. Đại hội thế giới ngầm này do Đảo Ánh Sáng chủ trì. Cho nên, việc này chủ của đảo Ánh Sáng cũng không rõ ràng.
“Hả… Thật sao?” Trương Thác xấu hổ sờ sờ mũi, thật sự anh không có cân nhắc qua chuyện này.
Bạch Trình thở dài nói: “Ông chủ, anh cũng chuẩn bị một chút. Lần này tất cả võ lâm cổ tộc đều sẽ tập hợp ở khách sạn của nhà họ Cơ, sau đó cùng nhau đi nước Pháp, sau đó cùng nhau ra đảo. Thật sự anh tới với chị dâu thì cũng kịp”
“Được rồi, tôi hiểu rồi”
Trương Thác cúp điện thoại, có chút ngượng ngùng, anh có chút không có tư cách làm vua thế giới ngầm.
Trương Thác bắt taxi từ sân bay và đến thẳng nhà hàng Thủy Tiên.
Nhà họ Cơ là gia tộc số một trong giới võ thuật Đại Nam cổ đại, bất kể là trong lĩnh vực kinh tế và quan chức đều cực kỳ lợi hại. Khách sạn Thủy Tiên nằm ở trung tâm thành phố.
Trang trí bên ngoài của khách sạn giống như một cung điện cổ đại bình thường. Mỗi lần đêm đến, nó sẽ phát ra ánh đèn rực rỡ và trở thành một tòa nhà có hiệu tính kiến trúc, nhiều người sẽ chụp ảnh lưu niệm trước khách sạn Thủy Tiên.
Khách sạn này không chỉ có bên ngoài, nếu không có những người được mời đặc biệt, là không có cách nào để đi vào.
Trong hai ngày qua, mọi phòng trong khách sạn Thủy Tiên đều rất kín người, những người sống trong phòng đều thuộc nhiều cổ võ thế gia khác nhau, bất kể quy mô lớn nhỏ, bao gồm cả tỉnh Tứ Cực Môn, cũng có đại diện trong đó.
Khách sạn tích hợp tất cả các loại hình nghỉ ngơi, hội tiệc, bơi lội, giải trí và spa.
Trương Thác bắt taxi dừng ở lối vào khách sạn, anh liếc nhìn khách sạn, lần trước anh đến, trang trí không được đẹp như vậy, anh nhớ anh đã góp ý rất nhiều cho ông Cơ.
Trương Thác đánh giá qua, vốn là trước cửa khách sạn có hai con sư tử đá, lúc đó mình cảm thấy không được tự nhiên, vừa nói ra đã được bỏ đi, trên cột cửa cũng có một chút bụi bẩn. Ban đầu được chạm khắc với rồng và phượng ở cột cửa, cũng đã bị loại bỏ.
Ngược lại được thay thế bằng một số hoa văn đơn giản, tuy không còn đường hoàng khí phách như vậy, nhưng nó tạo cho người ta một đà trầm tĩnh và hướng nội hơn.
Trương Thác cửa ra cất bước đi vào.
“Tiên sinh, mời anh cho xem thư mời” Nhân viên bảo vệ đứng ở cửa khách sạn, là đệ tử của nhà họ Cơ, khi nhìn thấy khuôn mặt lạ lãm của Trương Thác liên ngăn lại.
“Thư mời?” Trương Thác khó hiểu, sau đó mới nhận ra rằng khách sạn Thủy Tiên này không phải nói mình muốn liền có thể tự mình vào được, anh giải thích: “Vợ của tôi đang ở trong đó. Tôi đi vào tìm vợ tôi”
Nhân viên bảo vệ lắc đầu: “Thưa anh, anh không được phép vào nếu không có giấy mời, anh có thể gọi vợ ra ngoài đón”
Trương Thác lắc đầu: “Điện thoại của vợ tôi không gọi được, tôi đi tìm cô ấy trước, sau đó đưa thư mời cho anh xem, được không?”
“Điều này không được phép thưa anh” Nhân viên bảo vệ liên tục đưa tay ngăn Trương Thác.
Trương Thác bất đắc dĩ, quy củ của gia tộc là như thế này, anh cũng không có biện pháp gì, vừa mới chuẩn bị lấy điện thoại di động ra hỏi Bạch Trình, để cho Bạch Trình chào hỏi ông cụ Cơ, dù sao mình ở nhà họ Cơ chỉ biết ông Cơ.
“Oa, thần y! Hóa ra là thần y!” Phía sau Trương Thác, một giọng nữ kinh ngạc vang lên.
Trương Thác nhìn lại, thấy một cô gái xinh đẹp tâm mười bảy, mười tám tuổi, mặc một bộ váy trắng dài, vẻ mặt hưng phấn đứng ở phía sau.