Lâm Ngữ Lam nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt cũng tối sầm đi vài phần, cô hiểu rất rõ những bảo vệ ở Nhất Lâm đều do Trương Thác đích thân sắp xếp, người nào người nấy thực lực đều rất mạnh, họ là những cường giả ở thế giới ngầm nhưng bây giờ lại bị tên Dương Quốc Hưng này đánh bại một cách dễ dàng!
Mấy người bảo vệ vội vàng bò dậy từ dưới đất và trịnh trọng nhìn Dương Quốc Hưng.
Dương Quốc Hưng không thèm nhìn mấy người bảo vệ đến một cái, trong mắt anh ta đám người này quá yếu ớt, không cách nào tạo ra sự uy hiếp với anh ta.
Dương Quốc Hưng nhẹ nhàng nói: “Ngữ Lam, nếu như rượu phạt của cô tôi đã uống xong rồi, hay là cô đến thử của tôi đi?”
Dương Quốc Hưng vừa nói vừa đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam lùi lại một bước muốn tránh đi nhưng cô không thể nhanh hơn Dương Quốc Hưng.
Nhìn thấy Dương Quốc Hưng sắp nắm lấy cánh tay của Lâm Ngữ Lam, đôi mắt của anh để lộ ra vẻ đắc ý và đưa tay ra nắm lấy tay cô xoay một vòng rồi ôm lấy cô, đồng thời trên khuôn mặt đã để lộ ra thần thái hưởng thụ.
Lâm Ngữ Lam hoàn toàn không có cách nào né tránh nên đưa tay ra đẩy Dương Quốc Hưng.
“Rầm!”
Một âm thanh rất lớn đột nhiên vang lên phía trươc Lâm Ngữ Lam.
Đồng thời Lâm Ngữ Lam cảm thấy eo của mình đang bị ai đó ôm chằm lấy, một mùi hương quen thuộc tỏa ra từ bên cạnh khiến cô có cảm giác rất yên tâm bỗng chốc lan tỏa khắp trái tim của Lâm Ngữ Lam.
Cô quay mặt qua thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, bỗng chốc bao nhiêu uất ức đã hóa thành nước mắt chảy từ khóe mi xuống.
Dương Quốc Hưng vốn đang định đụng tay đụng chân với Lâm Ngữ Lam đã ngã xuống nền đất và phần đất dưới cơ thể anh ta cũng vì cú ngã vừa rồi đã nứt lìa ra.
Dương Quốc Hưng cảm thấy cổ họng mình có vị ngọt, miệng anh ta phun ra máu tươi và cảm thấy tứ chi của mình đang đau đớn vô cùng, anh ta nhìn Trương Thác đang đứng bên cạnh Lâm Ngữ Lam lúc này bằng ánh mắt tràn đầy ác ý.
Trương Thác nhìn xung quanh thì thấy có vài nhân viên của Nhất Lâm đang quan sát những chuyện đang xảy ra nên nhẹ nhàng lên tiếng: “Giải tán”
Những bảo vệ đứng đó nhanh chóng đi về phía đó, có một người còn vội vàng kéo tấm rèm lại che đi ánh nhìn của những người xung quanh.
“Bà xã, em đi ra ngoài trước đi: Trương Thác buông tay khỏi eo của cô và nhẹ nhàng nói bên tai cô.
“Ừ” Lâm Ngữ Lam nghe xong chỉ gật gật đầu và đi ra khỏi phạm vi của tấm rèm.
Trong phạm vi tấm rèm chỉ còn lại Trương Thác và Dương Quốc Hưng, người vừa mới bò dậy từ dưới đất đang lau đi vết máu tươi bên khóe miệng.
Trương Thác lạnh lùng nhìn người đang đứng trước mặt: “Dám trút giận lên một người bình thường sao? Cậu đến từ tổ chức nào mà không biết chút phép tắc nào thết”
“Phép tắc?” Dương Quốc Hưng đứng thẳng người lên: “Chưa bao giờ có ai dám nói với phép tắc với tôi, anh là cái thá gì chứ?”
Trương Thác nhìn Dương Quốc Hưng, người này mặc dù có thực lực của cảnh giới Ngưng Khí nhưng sức chiến đấu vẫn không cao lắm, vả lại trên cơ thể anh ta không hề có sát khí nào cả, cũng có nghĩa là người này hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu, e rằng đây chỉ là một cậu chủ của một thế lực nào đó thôi.
“Nếu như cậu không biết phép tắc thỉ để tôi thay mặt phụ huynh của cậu dạy dỗ cậu cái gì gọi là phép tắc!” Trong mắt Trương Thác hiện lên vẻ sắc lạnh, trong tấm rèm kia, một thanh kiếm dài màu tím xuất hiện trong tay Trương Thác và phát ra thứ ánh sáng lấp lánh.
Cánh tay Trương Thác khẽ cử động, luồng ánh sáng màu tím kia đã hướng về phía Dương Quốc Hưng.