Trương Thác khẽ nở nụ cười, ở nhà còn cc người đang đợi thì làm sao anh nỡ đi quá lâu chứ?
Kết thúc bữa ăn tối, họ quay trở về nhà, Thiên Linh cứ ôm chặt Tân Như và muốn ngủ cùng với cô ấy.
Lâm Ngữ Lam cười bất lực một cái, cô cứ ngỡ hôm nay mối quan hệ của mình và con bé đã cải thiện rất nhiều rồi chứ, sau khi nói thâm một tiếng nít ranh xong thì quay về phòng mình.
Trương Thác đi vào phòng, anh không có gì cần phải chuẩn bị cả, suy đi nghĩ lại thì anh đã chuẩn bị cho mình hai lọ thuốc, trong hai lọ thuốc màu xanh lam này chứa đựng sức mạnh rất khủng khiếp đấy.
Sau nửa đêm, Trương Thác mới khẽ rời khỏi nhà và cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Ngay sau khi Trương Thác rời đi, Lâm Ngữ Lam đứng sau khung cửa sổ hé một khe nhỏ từ phía cửa sổ trong căn phòng và dõi theo bóng lưng của Trương Thác, trong ánh mắt bỗng xuất hiện chút lo âu.
Mặc dù Trương Thác là quân vương địa ngục, mặc dù anh được người ta mệnh danh là người đàn ông mạnh nhất trên trái đất này nhưng kẻ thù đối đầu với anh cũng phải dạng †ầm thường. Hôm đó ở đảo Ánh Sáng, cảnh tượng vô số chiếc máy bay chiến đấu không ngừng bay lượn trên bầu trời vẫn còn ẩn hiện trong tâm trí của Lâm Ngữ Lam, mỗi lần Trương Thác đi xa mặc dù miệng cô không nói nhưng trong lòng luôn rất lo lắng, vì vậy mỗi khi anh đi ra ngoài làm việc cô chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho Trương Thác vì sợ anh sẽ phân tâm, cho dù chính Trương Thác chủ động liên lạc với cô thì cô cũng sẽ viện cớ bận rộn để giảm bớt liên lạc với anh và âm thầm chờ đợi anh trở về.
Sau khi Trương Thác rời khỏi nhà thẳng tiến đến sân bay, anh không có ý định đi cùng với hai mẹ con Tôn Lãm, nếu đối phương thật sự là thị thị tộc Triệu Thị thì Tôn Lãm nhất định sẽ bị giám sát suốt chặng đường, Trương Thác sẽ đến tỉnh Hạ trước để đích thân xem xét tình hình bên này.
Một chiếc máy bay trực thăng đã đợi anh sẵn ở sân bay.
Sau khi Trương Thác lên máy bay đã trực tiếp đi vào buồng lái.
“Lão đại, nhiệm vụ lần này là gì thế” Bạch Trình ngồi ở vị trí ghế lái phụ và cầm điếu xì gà thư giãn ngồi đó.
“Có nghe nói đến thị tộc không?” Trương Thác ngồi bên cạnh Bạch Trình và điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái nhất.
“Thị?” Bạch Trình chau mày lại: “Lão đại, lần này chúng †a phải đối đầu với thị tộc sao?”
“Cậu từng nghe đến rồi sao?” Trương Thác có chút bất ngờ.
“Ừ” Bạch Trình gật đầu: “Lão đại, tộc Thủ Lăng của chúng tôi chính là thị tộc đấy”
Trương Thác võ vào trán một cái, bản thân mình muốn †ìm mọi cách để tìm hiểu về thị tộc, lúc đến Đường Thị nào là diễn kịch nào là làm chuyện vớ vẩn gì đóx nào ngờ bên cạnh mình lại có một người thị tộc ở đây!
“Lão đại, Alex có nói tôi biết là anh đã sắp xếp cho một đám người họ Đường đến đảo, chắc không phải là người của Đường Thị chứ? Bạch Trình nhìn Trương Thác và hỏi.
“Đúng vậy, chính là bọn họ” Trương Thác gật đầu, xem bộ dạng tên Bạch Trình này khá hiểu rõ về thị tộc đấy.
“Đệt, lão đại, Đường Thị bây giờ xếp hàng cuối cùng đấy, chắc sẽ rất nhanh hạ xuống hạng thứ mười lăm thôi, mấy năm nữa đến tư cách thị tộc cũng không còn nữa”
Trương Thác nghe thấy chút thái độ khinh bỉ trong giọng nói của Bạch Trình, anh hỏi: “Thế còn cậu, tộc Thủ Lăng của cậu xếp thứ mấy?”
“Thứ ba mươi chín” Bạch Trình trả lời một cách tự nhiên.
Câu nói thứ ba mươi chín của Bạch Trình khiến Trương Thác có chút cạn lời, anh còn tưởng Bạch Trình sẽ nói ra thứ hạng gì đó cao lắm chứ, anh ta khinh bỉ thứ hạng mười lăm của Đường Thị mà nhà mình lại nằm ở hạng ba mươi chín sao?
Bạch Trình thấy biểu cảm của Trương Thác bèn bình thản xua xua tay nói: “Lão đại, đối với những thứ như thị tộc tôi hoàn toàn không dễ tâm đến, lão già ở nhà tôi cũng không quan tâm thứ gì cả, có chuyện gì cũng không cho tôi nói, đến cái thị tộc này cũng là lần trước sau khi xảy ra chuyện ở đảo Ánh Sáng tôi đi hỏi ông ấy cái gì là cơn giận thì ông ấy mới lên tiếng”
Trương Thác nghĩ đến tính cách và thân phận của bố Bạch Trình mà lắc lắc đầu nói: “Được rồi, cậu có hiểu rõ về thị tộc không?”