Đông Hòa, thành phố Châu Xuyên.
Mười hai giờ là giờ nhân viên nghỉ trưa để ăn uống nghỉ ngơi, trước của tòa nhà Nhất Lâm được phủ đầy hoa tươi.
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi đang đứng dựa lên chiếc xe Ferrari màu đỏ rực, thu hút không biết bao nhiêu mỹ nhân đổ dồn về đây xem.
Ở một thành phố nhỏ như Châu Xuyên mà xuất hiện một chiếc xe bắt mắt như vậy rất dễ dàng để thu hút ánh mắt của mọi người.
Người thanh niên dựa vào chiếc Ferrari cứ nhìn chằm chăm vào vị trí cửa chính của Nhất Lâm.
Trong tòa nhà Nhất Lâm, thư ký Lý Thanh vẻ mặt đầy lo lắng đứng trước mặt Lâm Ngữ Lam: “Tổng giám đốc Lâm, cái tên Dương Quốc Hưng kia lại đến rồi, anh ta ngày nào cũng như vậy, làm bao nhiêu kí giả đều đến đây, sợ rằng chỉ cần cô lộ mặt ra liền xuất hiện tin đồn ngay lập tức”
“Sợ gì chứ” Lâm Ngữ Lam đang ngồi trong phòng làm việc đứng lên với vẻ mặt lãnh đạm: “Nếu giới truyền thông dám bịa ra những chuyện hoang đường như vậy thì cứ việc dùng toàn lực trấn áp, còn về phần tên Dương Quốc Hưng kia, thích làm gì thì cứ việc làm! Đã điều tra ra lai lịch chưa?”
“Vẫn chưa ạ” Lý Thanh lắc đầu: “Hiện tại chỉ tra ra được tên Dương Quốc Hưng này từ nhỏ đã sống ở nước Tự Do, mấy ngày trước mới vừa trở về nước, lai lịch bối cảnh của anh ta được cố ý che giấu nên điều tra không được”
Lâm Ngữ Lam nghiêm nghị nói: “Tiếp tục điều tra, còn nữa, nói rõ với bảo vệ rằng tên kia có làm gì thì cũng mặc kệ, nhưng chỉ cần anh ta dám bước chân vào tập đoàn Nhất Lâm một bước thì lập tức đuổi anh ta đi!”
Dưới lầu tập đoàn Nhất Lâm, cái người đứng dựa vào chiếc xe Ferrari màu đỏ rực kia chính là truyền nhân Tây Hạ, Dương Quốc Hưng.
Nhận được một bức thư từ Dương Đức Phi, Dương Quốc Hưng miễn cưỡng đang chìm vào một cuộc sống xa hoa đồi trụy mà phải quay về với cái thời tiết Đông Hòa này, tuy nhiên †âm tư của Dương Quốc Hưng không dành cho việc truyền thừa này, Dương Quốc Hưng liền trở về, niềm vui lớn nhất của anh ta chính là được đi du lịch khắp nơi ngắm các loài hoa, ngoại hình anh ta cũng không tệ, lại có tiền bạc, khiến anh ta phong lưu ở trong cái xã hội lẫn lộn này.
Dương Quốc Hưng vốn đã quá quen thuộc nên anh ta không còn cảm thấy có hứng thú đối với những người phụ nữ bình thường nữa, những thứ mà anh theo đuổi bây giờ cũng không đơn giản là ngoại hình.
Ngay khi anh trở về Châu Xuyên, cảm thấy buồn tẻ ở một thành phố lạc hậu như vậy, nhưng chuyện không ngờ là xuất hiện một ngoại lệ trong mắt Dương Quốc Hưng, đó chính là Lâm Ngữ Lam, kể cả sau khi biết được Lâm Ngữ Lam đã có chồng rồi, Dương Quốc Hưng vẫn muốn điên cuồng theo đuổi cô, thứ anh ta muốn, chỉ là có được cô gái này mà thôi.
Hoa hồng trải đầy đất như thế này có thể làm rung động trái tim của rất nhiều cô gái, nhưng đối với Lâm Ngữ Lam là ngoại lệ, ngay cả khi có trải đầy trời đi chăng nữa thì trong lòng Lâm Ngữ Lam anh ta cũng không bằng một góc của Trương Thác.
Vê chuyện Dương Quốc Hưng theo đuổi Lâm Ngữ Lam, rất nhiều phương tiện truyền thông chú ý đến, hiện giờ ngoài cửa Nhất Lâm có không biết bao nhiêu phóng viên với máy ảnh được giấu kín, một khi Lâm Ngữ Lam bước ra khỏi tòa nhà Nhất Lâm, sẽ có vô số máy ảnh chụp cô, chụp cô đứng ở giữa thảm hoa hồng dưới đất đó, chỉ cần có một bức ảnh như thế giới truyền thông cũng có thể sáng tác ra hàng chục câu chuyện khác nhau để thu hút sự chú ý, trong trường hợp này, cổ phiếu của Nhất Lâm chắc chắn sẽ giảm thậm tệ, sau đó chuyện tổng giám đốc Nhất Lâm Lâm Ngữ Lam đã có chồng sẽ có rất nhiều người biết.
Dương Quốc Hưng đang đợi trước cửa Nhất Lâm cũng không vội vàng, anh ta đã bị thế này nhiều lần rồi nhưng điều này cũng chẳng làm anh ta nản chí, ngược lại còn có ý định mãnh liệt hơn muốn chiếm được Lâm Ngữ Lam.
Dương Quốc Hưng đã nghĩ cả rồi, chỉ cần người phụ nữ đó lại xuất hiện, cô ấy tuyệt đối không thể rời đi được, nếu như tiền bạc không thể hấp dẫn người phụ nữ này, thì bản thân chỉ cần dựa vào những thứ khác, ví dụ như thực lực mà bản thân nghi ngờ chẳng hạn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Dương Quốc Hưng nở nụ cười, trong đầu hiện lên thân ảnh của Lâm Ngữ Lam.