“Là anh!” Đột nhiên, đồng từ Tô Liệt Huấn co rút lại, trong mắt lóe lên tia hận ý, Trương Thác đưa ngón út bàn tay phải của mình lên ngoáy tai: “Nghe giọng điệu mấy người nói chuyện, Tô Liệt Huấn, chắc không phải anh lại nhờ vả tổ chức nào đó chứ, ngay cả các gia tộc cổ uy nghiêm ở thành phố Lam cũng bị thâm nhập, xem ra ván cờ này không nhỏ Từ trong túi, Trương Thác lấy ra một chiếc hộp kim loại, mở ra, cầm mảnh thủy tỉnh nóng bên trong hộp, khuôn mặt ánh lên vẻ hiếu kỳ: “Tôi nhớ vừa nghe anh nói, đây là mảnh vụn ác thần gì đó nhỉ? Tôi cho mấy người một cơ hội, nói cho tôi biết tại sao thứ đồ chơi này lại được gọi như thế, nếu như không nói…”
Nói đến đây, Trương Thác nhe răng cười: “Nếu như không nói, tôi sẽ bóp gãy xương mấy người từng chút một, giày vò đến chết”
Trương Thác vừa dứt lời, Tô Liệt Huấn khẽ rùng mình một cái, anh ta đã từng thấy thủ đoạn của người đàn ông trước mặt này, khi đó suýt chút nữa thì nhà họ Tô của anh ta đã bị anh tiêu diệt sạch!
Một số người được Tô Liệt Huấn và Lữ Minh Triều đưa đến, lúc này vừa hay lại đi tới căn phòng này, nghe Trương Thác nói thế, vốn không biết thân phận của Trương Thác, một người trong số đó khinh thường nói: “Đúng là cái đồ “nói khoác còn không biết ngượng”, chết đến nơi rồi mà còn đòi cứng miệng”
“Ha” Trương Thác nở nụ cười nhẹ, bước lên phía trước.
“Nhanh thật!” Lữ Minh Triều và Tô Liệt Huấn cùng lúc đổi sắc mặt, đồng tử co rút lại.
Trương Thác vừa tiến lên một bước, trong phút chốc anh đã đứng ngay trước mặt người vừa thốt ra những lời lẽ khinh bỉ khi nãy, không ai trong số bọn họ có thể nhìn rõ toàn quá trình.
Bàn tay của Trương Thác vươn ra bóp cổ người vừa nói lúc trước, người đó muốn phản kháng nhưng lại không thể làm gì được, đối mặt với sức mạnh to lớn của Trương Thác, một người đã được huấn luyện nghiêm khắc như anh ta, giờ đây cũng chỉ giống như một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt vừa chào đời.
Trong mắt người ngoài nhìn thấy, Trương Thác chỉ nhẹ nhàng đưa tay bóp cổ người đàn ông kia, mà người đó không phản kháng chút nào.
Sau khi bóp cổ người kia, Trương Thác nhe hàm răng trắng đều tăm tắp, đồng thời tay trái của anh túm lấy bả vai đối phương, bẻ mạnh.
“Rắc rắc!”
Đó là tiếng xương gấy, dưới lực của Trương Thác, xương vai của người kia đã hoàn toàn bị Trương Thác bẻ gãy, trước sự đau đớn đó, đáng lẽ ra phải khiến cho người kia kêu la đầy thống khổ, tuy nhiên, cổ họng người kia đang bị Trương Thác bóp chặt, một tiếng cũng không nói nổi, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt người kia đỏ dần đầy hung tợn.
Sau khi Trương Thác bẻ vai người này, anh cũng chưa dừng lại, tiếp tục bẻ tiếp các đốt xương còn lại trên người kia.
Tiếng “răng rắc” không ngừng vang lên, tiếng xương cốt va chạm với nhau khiến người nghe nổi hết da gà. Đúng như lời Trương Thác đã nói, anh bẻ vỡ xương người từng chút một.
Loại đau đớn này đã hoàn toàn vượt quá giới hạn mà con người có thể chịu đựng.
Người kia bị Trương Thác bóp cổ, chịu đựng sự đau đớn trên người mà không hề phát ra tiếng, đôi mắt người kia vô thức trợn tròn lên nhìn, lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Trong cả quá trình, dù là Tô Liệt Huấn hay Lữ Minh Triều đều chỉ dám đứng một bên quan sát, không ai nói một tiếng nào.
Tô Liệt Huấn và Lữ Minh Triều cứ đứng ở đó, trơ mắt nhìn Trương Thác bẻ vỡ từng đốt xương người mà họ mang đến.
Khi quá trình của Trương Thác vừa làm được một nửa, người kia trong tay anh đã dần đau đớn, ánh mắt trợn trừng, khuôn mặt dữ tợn trông không khác gì quỷ đói địa ngục. Tiếng “răng rắc” vãn không ngừng vang lên từ người kia, khiến cho mọi người xung quanh nhìn đều rợn tóc gáy. Đằng sau, những người đi theo Lữ Minh Triều đều đeo mặt nạ trắng, trong ánh mắt không khỏi ánh lên vẻ khiếp sợ.
Nhưng không ngờ rằng, mặc dù Trương Thác đang làm chuyện tàn nhãn như thế, từ đầu đến cuối trên khuôn mặt anh vẫn luôn để lộ nụ cười. Khi anh bóp nát khúc xương lớn cuối cùng của người đàn ông trong tay mình, trông chẳng khác nào như vứt rác rưởi, anh ném người kia sang một bên, sau đó cũng không thèm ngoảnh lại nhìn.
Trương Thác phủi phủi tay, ánh mắt lướt qua những người còn lại, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ còn ai cảm thấy có vấn đề với những gì tôi vừa nói không?”
Tô Liệt Huấn kìm nén nuốt nước miếng, khẽ liếc nhìn về phía Lữ Minh Triều.
Cùng lúc này, trong đôi mắt Lữ Minh Triều cũng dần ánh lên vẻ sợ hãi, anh ta cố gắng áp chế, lấy hết sự can đảm: “Thế giới ngầm này cũng có quy tắc riêng của nó, anh không thể tùy tiện vào Đô Thành được, lại càng không thể ra tay tùy ý ở Đô Thành, chẳng lẽ anh định vi phạm quy tắc đó?”