“Các người đừng manh động, quan sát kĩ tình hình xung quanh, đối phương dám cướp lấy bọn họ ơi ngay trước mắt chúng ta chắc chắn là có người tiếp ứng, chuyện bên đó cứ giao lại cho tôi” Cường Kiếm ra lệnh.
Thành viên Cục Chín liền gật đầy, rồi lại nhìn sang Trương Thác: “Thưa ngài, anh ta là..”
“Cứ để anh ta đi theo” Cường Kiếm không chút do dự mà nói, sau đó cũng không nhiều lời giải thích nữa và tiếp tục tiến về phía trước.
Sân ga rất thoáng đãng, Trương Thác nhìn vào điện thoại của mình, vị trí của anh đã trùng với vị trí định vị trên điện thoại.
Lúc này, Cường Kiếm dừng lại tại đây.
Trương Thác chậm rãi đi theo sau Cường Kiếm.
“Người ở ngay đẳng trước, số lượng người của đối phương tạm thời vẫn chưa chắc chắn, cũng không biết vẫn còn bao nhiêu người ấn nấp phía sau” Ánh mắt Cường Kiếm nhìn chăm chằm về ngã rẽ phía trước, anh ta nghĩ hai bố con Tấn Uy Nghiêm chắc chăn cũng đã phát hiện ra bọn họ rồi.
Tay Cường Kiếm đặt ngay thắt lưng rồi dùng sức vung ra một thanh kiếm mềm, thanh kiếm mềm này vẫn luôn được Cường Kiếm ẩn giấu chỗ thắt lưng.
Cổ tay Cường Kiếm khẽ run một cái, thanh kiếm mềm trong tay liền lập tức đứng yên và toả ra một luông ánh sáng lạnh lẽo, anh ta hít một hơi sâu rồi lật cổ tay lại, sau đó động một bước và vung nhát kiếm ra.
Phương hướng của nhát kiếm ấy thế lại chính là phương hướng Trương Thác đang đứng!
Trương Thác nhìn thấy nhát kiếm hướng về phía bản thân anh, anh chẳng những không hề tỏ ra một chút ngạc nhiên mà còn lộ ra biểu cảm như sớm đã đoán được sự việc này.
Nhát kiếm hướng ngay giữa chân mày Trương Thác.
Trương Thác khẽ giơ hai ngón tay ra và kẹp lấy thanh kiếm, khiến thanh kiếm trong tay Cường Kiếm chỉ ở một khoảng cách không tới hai centimet so với giữa chân mày anh.
Cường Kiếm lập tức kinh hoàng: “Tại sao anh lại…”
“Này, tôi nói dù sao anh cũng là một chưởng kiếm sử, muốn xử đẹp tôi với cái thứ này sao?” Bộ dạng hiện tại của Trương Thác trông rất tức giận: “Chúng ta đều là người trưởng thành, trực tiếp một chút đi, bảo mấy người đang ẩn nấp ra hết đây đi”
Trương Thác vừa nói xong, ánh mắt liền toát lên sự lạnh lẽo, ngay sau đó, thanh kiếm bị anh kẹp lấy liền gãy ra thành từng mảnh, những mảnh vỡ ấy toàn bộ đều đột kích về Cường Kiếm.
Cường Kiếm lập tức thả chuôi kiếm ra, đồng thời lùi lại vài bước, anh ta nhìn những mảnh vỡ của thanh kiếm rồi hít một hơi lạnh và nói: “Tại sao anh có thể?”
“Hừ” Trương Thác nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tôi đã điều tra mọi thứ của tên đần độn Tấn Hằng, bản thân anh ta là một người vô cùng thích gây sự chú ý khi làm việc, nếu như không phải vì cấp bậc của Tấn Uy Nghiêm quá cao, e là sớm đã bị thăng con ngốc nghếch của ông ta hại chết rồi, ngày hôm đó, chúng tôi đang ăn thịt nướng ở tứ hợp viện, Tấn Hằng đột nhiên ra lệnh cho mấy chiếc xe chở nước qua đó, trước đó, anh đã cho qua ám thị gì cho anh ta? Ví dụ như những lời anh không thể quản nổi tôi chẳng hạn?”
Khắp người Cường Kiếm chợt run rẩy, lúc đó đích thực anh †a đang ở bên ngoài tứ hợp viện, cũng đã từng nói qua những lời như thế với Tấn Hằng, mục đích chính là ra ám thị cho Tấn Hằng, bây giờ đều bị Trương Thác đoán ra.
Trương Thác lại tiếp tục: “Sau đó, khi tôi vừa định cho Tấn Hằng một bài học nhớ đời thì anh lại xuất hiện, tuy rằng lời nói nghe khá hay đấy, nhưng ngụ ý trong những lời nói của anh đều mang ý hạ thấp anh ta và đề cao tôi, thật quá hiển nhiên rồi, lúc đó lại có rất nhiều người ở đó, với tính cách của tên ngu ngốc Tấn Hằng kia, chỉ cần khiêu khích một chút đã tức giận muốn bùng nổ, muốn kích động anh ta chẳng phải quá dễ dàng đối với anh sao?”
Ánh mắt của Cường Kiếm cũng dần dần thoải mái hơn nhiều: “Anh nghỉ ngờ tôi chỉ với hai điểm này thôi sao?”
“Dĩ nhiên không phải, anh cho rằng Trương Thác tôi có thể sống sót tới ngày hôm nay là dựa vào cái gì?” Đôi tay Trương Thác nắm chặt nắm đấm của mình, đột nhiên có một luồng khí vô hình quanh quẩn bên nắm đấm của anh.