“Mày!” Liễu Minh Giang cảm thấy hơi khó thở khi tất cả những chuyện mà mình đã làm đều bị Trương Thác nhẹ nhàng nói ra.
“À, đúng rồi!” Trương Thác vỗ tay phát ra tiếng: “Lúc các người hành động còn đặt biệt danh cho bản thân và đối phương đúng không? Ví dụ như diều hâu gì đó hoặc là cá muối dì đớ?
“Thợ săn! Không phải cá muối!” Triệu Mạnh Hùng tối sầm mặt trả lời.
Cho dù các “Không quan trọng” Trương Thác nhún v: người gọi như thế nào thì cũng đều là cá muối”
“Mày dựa vào đâu mà nói như vậy!” Liễu Minh Giang tiến lên một bước.
Khóe miệng Trương Thác khẽ nhếch: “Dựa vào việc bây giờ tôi mở cánh cửa ở sau lưng các người thì các người sẽ bị bắt đi ngồi tù, đủ rồi chứ?”
“Họ Trương, mày con mẹ nó…” Liễu Minh Giang giơ nắm đấm lên.
“Liễu Minh Giang” An Thanh Mai bắt cánh tay Liễu Minh Giang, đứng ở trước người Liễu Minh Giang nhìn chằm chằm Trương Thác: “Họ Trương, tôi thừa nhận hôm nay chúng tôi đã xảy ra chút chuyện, mà anh quả thực đã cứu chúng tôi, chúng tôi cảm ơn anh về điều này nhưng anh không thể cứ như vậy phủ nhận kế hoạch của chúng tôi lại còn so sánh chúng tôi với cá muối!”
“Thế nào, chẳng lẽ các người cho răng kế hoạch của mình không chê vào đâu được sao?” Trương Thác nhíu mày: “Người có thể ngu xuẩn nhưng hại người khác sẽ không tốt, các người thật sự là vô cùng thông minh khi chọn hành động ở loại trạm trung chuyển rồng rắn lẫn lộn như thế này!”
Liễu Minh Giang nhíu mày: “Họ Trương, rốt cuộc mày có ý gì”
“Rất đơn giản, chỉ là nói các người ngu xuẩn mà thôi”
Trương Thác nắm tay: “Hôm qua tôi đã sắp xếp người tới trạm trung chuyển này làm cộng tác viên, ngay cả họ tới đây để làm cộng tác viên cũng biết có một nhóm người đang nghe ngóng cái vạc bán đấu giá ngày hôm nay sẽ được chuyển đi đâu, các người tưởng rằng người mua không biết sao? Nơi này không có giám sát nhưng có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào đây”
Liễu Minh Giang giật mình: “Tao bị người ta bán đứng!
Thảo nào xe vận chuyển hàng hóa của bọn tao đột nhiên lại bị người ta kiểm tra!”
“Bán cái rắm, loại người như các người đáng giá để bán sao?” Trương Thác nhếch miệng: “Tại sao lại không muốn thừa nhận bản thân ngu xuẩn chứ?”
“Vậy mày nói xem nếu như không phải bị người ta bán vậy người khác làm sao có thể kiểm tra được xe hàng của bọn tao: “Anh đừng có nói nhảm! Chỉ với mấy chiếc xe cải tiến của các người ở cách mấy trăm mét tôi cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng động cơ, ai sẽ nhàn rỗi không có chuyện gì làm lái chiếc xe đã được cải tiến tới trạm trung chuyển chứ?” Trương Thác khoanh tay trước ngực: “Phàm là người có đầu óc đều biết các người có gì đó không bình thường”
“Tao!” Liễu Minh Giang còn muốn nói gì đó thì bị An Đông Hưng ngăn cản.
“Chuyện lần này tổng giám đốc Trương nói đúng, quả thực là chúng tôi làm việc thiếu suy tính, cái vạc trị giá mười hai nghìn tỷ sáu trăm nghìn đồng thì sao đối phương có thể tùy tiện vận chuyển chứ, làm sao mười mấy người chúng tôi có thể tùy tiện cướp được chứ” An Đông Hưng thở dài, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng.
“Anh Đông Hưng, chúng ta cũng không phải chỉ có mười mấy người, đám người Triệu Mạnh Hùng là cao thủ trên Thiên Bảng, không thể tìm được ai khác mạnh hơn họ ở trong Đông Hòa, chỉ là lần này chúng ta tương đối bị động, nếu đổi lại tình hình khác thì chúng ta thật sự sẽ không sợ họ” Trên mặt Liễu Minh Giang tràn đầy vẻ nuốt không trôi.
“Phụt, phụt” Một trang tiếng cười vang lên từ phía bên cạnh.
“Mày cười cái gì!” Liễu Minh Giang trừng mắt nhìn về phía tiếng cười vang lên.
“Xin lỗi, xin lỗi” Trương Thác xua tay: “Bây giờ tôi không nhịn được mà thôi”
“Thật sự buồn cười như vậy sao?” Sắc mặt Triệu Mạnh Hùng khó coi.
“Thực ra cũng không phải rất buồn cười” Nụ cười trên mặt Trương Thác đột nhiên biến mất: “Chỉ là đám người được gọi là cao thủ trên Thiên Bảng như các người bị người ta theo dõi mà cũng không biết?”
“Bị theo dõi!”
Cơ thể đám người Triệu Mạnh Hùng chấn động.