Các câu hỏi lần lượt ùa đến khiến Trương Thác cực kỳ đau đầu.
Đến bây giờ Trương Thác chưa bao giờ nghĩ mình đang đứng trên đỉnh thế giới, bây giờ chợt vén ra lớp mây mù thì anh lại thấy được nhiều thứ người thường không biết đến.
“Thị tộc…”
Trương Thác lẩm bẩm hai từ này rồi lắc đầu lao về hướng thôn họ Lý.
Màn đêm dần buông, người dân của thành phố Châu Xuyên vẫn sinh hoạt như thường ngày nhưng không ai biết trong thôn họ Lý gần đó, thủ trưởng Số Bốn của Đại Nam đã đích thân đến đây, vả lại còn có cả xe tăng có thể nổ súng bất cứ lúc nào.
Bệnh viện nhân dân số một Châu Xuyên, phòng săn sóc đặc biệt.
Tân Như đang nằm trên giường bệnh, cô ấy đã được thay sang một bộ đồ bệnh nhân gọn gàng, bụi bặm trên người cũng được y tá cẩn thận lau sạch.
Lâm Ngữ Lam ngồi bên giường bệnh, nhìn Tân Như đang hôn mê với đôi mắt đầy phức tạp.
Bất kể vì sao Tân Như dính vào chuyện này thì đến cuối cùng vẫn là vì Nhất Lâm, điều này khiến Lâm Ngữ Lam thầm thấy vô cùng áy náy, cô gái bị mình xem là tình địch này phải chịu cảnh khốn khổ nhường ấy chỉ bởi công ty của mình.
“Cô đúng là một cô gái ngốc” Lâm Ngữ Lam đặt tay lên trán của Tân Như và khẽ vuốt mái tóc của cô ấy: “Người kia miệng đầy hoa mỹ nhưng không phải người nghiêm túc, thật sự đáng giá để cô phải chịu khổ ải vì anh ấy vậy sao?”
Lâm Ngữ Lam dứt lời, im lặng một hồi rồi chợt cười thản nhiên.
“Có lẽ chúng ta thích dáng vẻ đó của anh ấy, hai ta có nhiều chỗ thật giống nhau, nếu được tôi thật sự rất muốn ngồi xuống cùng tâm sự với cô đất Lâm Ngữ Lam thầm thì trong phòng bệnh.
Trong phòng quan sát của bệnh viện, Trương Thác và hội trưởng Mã đang đứng trước máy dụng cụ nhìn sự phản hồi từ thiết bị.
“Thần y, đừng lo lắng, tổng giám đốc Tân chỉ quá mệt mỏi thôi, cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều thêm là được rồi, cơ thể không có tổn thương nặng nề gì cả” Hội trưởng Mã đưa hai phim X-Quang cho Trương Thác.
Trương Thác liếc nhìn, thấy cũng yên tâm phần “Vậy là tốt rồi, hội trưởng Mã, thời gian này phải làm phiền ông rồi”
“Thần y, cậu đừng nói vậy, đây là chuyện tôi nên làm” Hội trưởng Mã nói tiếp: “Đúng rồi, thần y à, qua một khoảng thời gian ngắn nữa, không biết cậu có rảnh không?”
“Sao thế?” Trương Thác hỏi.
“Khóa học lần trước mà cậu nói đấy, nhiều lão làng trong giới y học cổ truyền Đại Nam nghe đến cũng cảm thấy khá có ích, họ đã đăng tải vài bài luận và xuất hiện trên tạp chí quốc †ế nhưng không được hưởng ứng lắm” Hội trưởng Mã nói đến đây, cố ý liếc nhìn Trương Thác rồi mới tiếp tục: “Rất nhiều tổ chức điều trị ở nước ngoài còn hoài nghi những điều cậu nói lần trước, họ bảo cậu cố ý làm ra vẻ huyền bí, giả thần giả quỷ, vì thế gần đây luôn xôn xao rằng sẽ hẹn tổ chức hội giao lưu trao đổi y học giữa Đại Nam và phương Tây, cậu biết đó tuy mang danh là hội giao lưu nhưng thật ra là để hai phe tranh tài cao thấp, vì thế…”
Trương Thác nghe thế thì hiểu được ý của hội trưởng Mã nên gật đầu: “Được, đến lúc đó nếu có thời gian, tôi sẽ đi xem thử”
Lúc đầu Trương Thác đã từng đồng ý với người đó sẽ làm rạng danh nền y học Đại Nam, tham gia hội giao lưu quốc tế lần này cũng xem như đang thực hiện lời hứa ấy.
Hội trưởng Mã vừa nghe Trương Thác đồng ý thì gương mặt tỏ ra vui mừng: “Thần y, thật lòng rất cảm ơn cậu, tôi sẽ đi thông báo cho những chú bác tiền bối đó ngay”
“Ừ”
Trò chuyện với hội trưởng Mã xong, Trương Thác đi tới phòng bệnh, thấy Tân Như nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch thì anh có cảm giác như nghẹn ở cổ họng, đã từ lâu, Trương Thác chưa từng có loại cảm giác này rồi. Trước đây dù đụng phải đối thủ thế nào, mạnh yếu ra sao, anh đều sẽ xé nát đối phương, bất kể bản thân phải trả giá đắt đến nhường nào nhưng lúc này đây Trương Thác có cảm giác thật bất lực, anh hận không tiêu diệt được hết toàn bộ thôn họ Lý nhưng lại không thể ra tay.
Nếu quả thật như người mặc vải bố nói, trong thị tộc có rất nhiều cao thủ Ngự Khí, một khi mình động tay vào thôn họ Lý, vậy Tân Như, Lâm Ngữ Lam, nhà họ Tô và thậm chí đảo.