Thoáng một cái mười ngày đã qua.
Đại Nam giữa ngày một tháng mười, mọi người đã mặc áo lông rồi.
Châu Xuyên Đại Nam, sau ngày nghỉ ngày một tháng mười, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đã thay đổi, buổi sáng tám giờ đường xá đông đúc.
Một chiếc Maserati màu tím của tổng giám đốc đỗ ở chỗ đèn xanh đèn đỏ.
“Vẫn chưa liên hệ với Trương Thác à? Mâu thuẫn giữa hai người còn định kéo dài đến bao giờ nữa?” Tân Như ngồi ở ghế sau ôm Thiên Linh hỏi.
“Việc ở công ty bận quá, tạm thời cũng không nghĩ nhiều về chuyện đấy, một thời gian nữa có khi còn đi công tác” Lâm Ngữ Lam đang lái xe cũng không quay đầu lại mà nói.
Tân Như thở dài: “Chuyện của hai người là do hiểu nhầm nhiều quá rồi. Vốn dĩ không cần thiết phải làm đến mức này, ngồi lại nói chuyện đàng hoàng với nhau là được rồi.”
“Đợi sau này có cơ hội đi” Lâm Ngữ Lam lẩm bẩm, mặt hơi biến sắc, nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt bỗng đỏ lên, cơ hội này biết bao giờ mới đến? Chín năm nữa sao? Đến lúc đó có khi cảnh còn người mất rồi.
Tân Như thấy Lâm Ngữ Lam không nói gì nữa, chỉ khi cô ấy vẫn còn giận Trương Thác, Lâm Ngữ Lam sợ Tân Như nhất thời không chịu được khi nghe những tin tức về Trương Thác nên không dám nói thẳng ra. Dù sao tinh thần của Tân Như cũng vừa mới bình phục không lâu, lại chịu đả kích nữa sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Khoảng thì gian gần đây, Lâm Ngữ Lam thường xuyên tất bật bên ngoài. Mặc dù cô đã sớm giao hết công việc của Nhất Lâm cho nhân viên, nhưng từ đầu đến cuối cô không ở công ty, rất nhiều quyết sách không thể trực tiếp định đoạt được.
Làm cho công ty khoảng thời gian gần đây cũng không có phát triển gì tốt lắm, chỉ có thể nói là giãm chân tại chỗ. Suy cho cùng, Thương Hải cũng ngược dòng, tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Ngữ Lam ngồi trong phòng làm việc riêng, xét duyệt tôn đọng trong khoảng thời gian này. Một tháng vừa qua, cô nhi viện mới đã bắt đầu hình thành. Mấy tháng nữa là các bạn nhỏ vào ở được rồi. Dù sao dưới sự điều khiển của một xí nghiệp lớn như Nhất Lâm thì thêm công thêm giờ để xây dựng một cô nhi viện mới cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, thư ký Lý Thanh đẩy cửa đi vào trong. Thư ký Lý cầm trên tay một phong bì giấy kraft: “Giám đốc Lâm, đây là có người đặc biệt gửi qua bưu điện đến cho cô đó”
Lâm Ngữ Lam cầm lấy phong thư, mở ra thì thấy bên trong có để một tấm thiệp chúc mừng màu đỏ, bìa ngoài của thiệp chúc mừng có hai chữ thiếp vàng cỡ to.
“Cứ theo như bình thường là được, không cần phải có hạng mục mới đâu, mọi thứ đợi tôi quay về rồi nói tiếp”
“Tôi hiểu rồi” Lý Thanh gật đầu.
Lâm Ngữ Lam để tài liệu trong tay xuống, cầm lấy thiệp mời rồi đứng dậy, cô cùng Tân Như và Thiên Linh chào một tiếng rồi rời khỏi công ty trước.
Thiên Linh ngồi ở trong phòng làm việc của Tân Như nhìn theo bóng lưng của Lâm Ngữ Lam rời đi, mở to hai mắt, tò mò hỏi: “Mẹ Tân, mẹ Ngữ Lam làm sao vậy? Con thấy mẹ chẳng vui vẻ tý nào, bố cũng lâu lắm rồi không về”
“Hai người họ bận lắm” Tân Như cũng không biết nên giải thích như thế nào cho Thiên Linh: “À đúng rồi, không phải con nhớ bạn nhỏ sao, chiều con đi tìm bạn nhỏ chơi được không nè?”
“Vâng” Thiên Linh gật đầu cái mạnh.
Tân Như nhìn Thiên Linh ngồi ở chỗ kia ngây ngô cười mà thở dài. Trẻ con ở tuổi này đúng là một tờ giấy trắng, không suy nghĩ phức tạp như người lớn, buồn vui gì cũng bộc lộ trên gương mặt hết.
Ở bên trong một biệt thự ở Thủy Miên Châu Xuyên, một cái chòi nghỉ mát bằng gõ ở giữa sân, cái chòi nghỉ mát này là được chuyển đến đây, nhìn cách thiết kế của gỗ tràn ngập cảm giác cổ kính, lâu đời, ít nhất cũng trải qua gió táp mưa sa mười năm rồi, làm người ta thật khó hiểu tại sao những người ở đây lại phải chuyển cái chòi ấy đến.
Sa mạc Sossusvlei của Châu Phi cách xa Đại Nam, ở đây được gọi là “Ngõ cụt” giữa sa mạc, là một nơi rộng lớn hoang vu không một bóng người. Sau khi Ferreth mua lại nơi này, phía chính phủ địa phương liền hạ lệnh cấm không cho bất kỳ ai đến gần.