Tô Liệt này, lòng dạ cực nhỏ, đặc biệt là khi ở phương diện có liên quan đến Nam Cung Vũ.
Lúc đó một thiếu niên ngang nhiên theo đuổi Nam Cung Vũ, kết quả bị Tô Liệt đánh gãy chân và không dám xuất hiện, ngay khi chuyện này xảy ra, rất nhiều người có hứng thú với Nam Cung Vũ, toàn bộ đều bỏ tư tưởng của mình.
Bây giờ, có một tin đồn, trong thời gian vài tiếng ngắn ngủi, trong phạm vi Yên Kinh này truyền đi khắp nơi, một thằng nhóc ít tuổi đến nhà Nam Cung Vũ, rất có khả năng đính hôn với Nam Cung Vũ?
Tin tức như thế, tụ nhiên cũng truyền đến tai Nam Cung Vũ.
“Nhà họ Tô này là cố ý đến tìm phiền phức rồi, chúng ta đi trước thôi!” Nam Cung Vũ đứng ở trong trang viên, chuẩn bị rời đi.
Nam Cung Vũ mới vời nói ra lời này, liền nhìn thấy cả một dãy Audi A6 đang đậu trước trang viên Nam Cung.
Nhìn những chiếc xe này, sắc mặt Nam Cung Vũ tối sằm: “Đến nhanh như vậy sao?”
Cửa chiếc Audi A6 ở hàng ghế đầu mở ra, một cơ thể cao một mét tám, mặc vest đen, một thanh niên tuấn tú từ hàng sau bước xuống, người thanh niên này mang theo thứ gì đó khiến người ta không dám nhìn thẳng, dường như là người tài giữa trời cao, dùng đôi mắt kỹ lưỡng, nhìn vào cửa lớn trang viên nhà Nam Cung.
Ngay sau đó, cả dãy xe Audi mở cửa ra, những người đàn ông mặc đồ đen bước xuống, đứng hai bên của lớn nhà Nam Cung.
Cánh cửa nhà Nam Cung từ từ mở ra, người thanh niên trẻ tuổi hai tay để sau lưng, bước chậm rãi vào trang viên nhà Nam Cung.
“Chị Vũ, người này sao lại đến rồi?” Chúc Linh đứng bên cạnh Nam Cung Vũ: “Còn không phải là người mà chị ghét nhất Tô Liệt đó sao.”
“Là rất ghét.” Nam Cung Vũ nhìn người thanh niên chậm chậm bước vào, gật gật đầu.
Tô Liệt này, đặt trong mắt người khác, các phương diện đều ưu tú, duy chỉ có một điều, quá kiêu ngạo.
Trên thực tế, sự kiêu ngạo của Tô Liệt, trong mắt người khác cũng là rất bình thường, nhưng trong mắt Nam Cung Vũ này, anh ta không có tư cách kiêu ngạo, Nam Cung Vũ còn nhớ, vị đảo chủ đảo Quang Minh đó, phong cách làm việc không có sự bừa bãi như vậy của Tô Liệt.
Tô Liệt đi đến trước mặt Nam Cung Vũ, mắt quét trên toàn thân Nam Cung Vũ, sau đó mở miệng: “Vũ à, nghe nói em chơi một trò chơi ấu trĩ, dẫn về nhà một người đàn ông?”
“Có liên quan gì đến anh không?” Nam Cung Vũ liếc nhìn Tô Liệt.
*Ha ha.” Tô Liệt cười nhẹ hai tiếng, ánh mắt chuyển động, khóa chặt Trương Thác đang đứng bên cạnh Nam Cung Vũ, nhẹ giọng hỏi: “Anh là người mà Vũ mang về? Cho anh đính hôn có lợi ích gì? Anh có xứng với Vũ không?
Anh tính làm cái gì?”
Mặc dù âm thanh của Tô Liệt không lớn, nhưng ngữ khí và biểu cảm của anh ta, đầy rẫy sự uy hiếp.
“Tô Liệt, tôi tìm bạn trai như thế nào, có liên quan gì tới anh, bây giờ mời anh đi cho!” Nam Cung Vũ nói lời cảnh cáo.
“Tôi tính làm gì?” Trương Huyên cười một tiêng: “Không có tài gì, tôi chính là tính mạng đấy.”
*Ò? Thế cho nên?” Tô Liệt cười giễu cợt.
“Cho nên tôi muốn hỏi một chút, anh đứng trước mặt tôi, mời anh nói, anh là thứ gì?” Trên mặt Trương Thác, vẫn giữ nguyên nụ cười cũ.
Vẻ mặt của Tô Liệt thay đổi rõ rệt: “Tên nhóc, anh đang chọc tức tôi sao?”
“Đương nhiên không phai.” Trương Thác lắc đầu: “Tôi chỉ là, đơn giản là xem thường anh mà thôi.”
Lời nói của Trương Thác khiến căng thẳng giữa anh và Tô Liệt lên đến đỉnh điểm.