Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1533:


Trương Thác vô thức siết chặt cổ áo, lại đột nhiên nhận ra, bản thân mình đã sớm không có quá nhiều cảm giác đối với nhiệt độ thế này, cảm nhận như thế, khiến cho trong lòng Trương Thác đột nhiên dấy lên cảm giác trống vắng, giống như mình vừa đánh mất đi thứ gì đó.


Trương Thác nhớ ông già Lục đã từng nói với anh, khi con người lớn mạnh đến một mức độ nào đó, thì sẽ vô thức đánh mất đi một vài thứ rất quan trọng đối với mình, lúc đó Trương Thác khịt mũi khinh thường đối với câu nói này của ông già Lục.


Trong lòng của Trương Thác, chỉ có lớn mạnh, mới có thể có được mọi thứ, người lớn mạnh, làm sao có thể mất đi cái gì đó.


Nhưng vừa nãy trong lòng Trương Thác nảy ra một ý nghĩ, lại khiến cho anh bỗng giật mình, làm thế nào để chứng minh một người còn sống trên thế giới, là người này có máu có thịt, người này có thể tự mình suy nghĩ, người này có thể cảm nhận được biến đổi của tự nhiên.


Nhưng Trương Thác bây giờ, ngoại trừ mắt có thể nhìn thấy bốn mùa thay đổi, thì độ nhạy bén của anh đối với thời tiết, đã kém hơn trước đây rất nhiều rồi, đây là sự gia tăng kháng thể của cơ thể anh, chứng minh sự lớn mạnh, đồng thời, hình như cũng là thế giới này đang xa cách anh.


“Sao vậy, đột nhiên trên mặt hiện lên vẻ phiên muộn?” Ma Y nhìn thấy sắc mặt của Trương Thác thay đổi, cười nói: “Vẻ mặt này, nên hiện lên trên mặt của những người ở độ tuổi của chúng tôi mới đúng, còn cậu thì, không nên.”


“Đúng là không nên” Trương Thác gật đầu: “Tôi đi trước đây, sắp đến cuối năm Âm lịch rồi, bà cũng nên trở về đoàn tụ bên người nhà đi, một năm bốn mùa đều bôn ba ở bên ngoài cũng không tốt, tôi nhìn bà, cũng không giống như yêu quái già hơn một trăm tuổi”


“Người nhà?” Miệng của Ma Y lẩm bẩm từ này, sau đó cười tự giêu: “Nói thật, trong nhóm người chúng tôi, đã rất lâu rồi không nghe đến hai chữ này, người nhà, cậu đối với người nhà của cậu, vẫn còn tình cảm sao?”


“Sao lại không còn nữa chứ?” Trương Thác trợn mắt lên: “Người nhà là người thân nhất của bà trên thế giới này, nếu như ngay cả người thân bạn bè đều không có tình cảm, vậy còn sống vì cái gì?”


“Có thể là vì lòng tin nào đó” Ma Y ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, than thở một tiếng: “Hi vọng sau này cậu cũng có thể giữ được suy nghĩ thế này, người nhà, hơ”


Trương Thác lắc lắc đầu, xoay người lại, vừa đi xa, vừa vẫy tay với Ma Y: “Đi đây, đi về nhà ôm vợ ngủ thôi.”


Ma Y nhìn bóng lưng của Trương Thác, nhẹ giọng nói: “Quân vương địa ngục, thật sự hi vọng rằng cậu đến lúc đó, vẫn còn có thể có ý muốn ban đầu thế này, khí giống như chất gây nghiện, khiến cho con người ta không nhịn được nghiện sức mạnh mà khí đem đến, đồng thời cũng sẽ bị mất đi ý muốn ban đầu”


Sau khi Trương Thác tách khỏi Ma Y, không hề giống như bản thân anh nói, về nhà ôm vợ ngủ, mà cứ như thế đi trong gió đêm lạnh lẽo, cổ áo trước người anh mở rộng, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng gió rít bên tai mình, nhưng lại không cảm nhận được sự ớn lạnh nữa.


Khi mặt trời sáng sớm ló dạng, Trương Thác xuất hiện ở bệnh viện Nhân dân Thành phố.


“Anh Trương.”


“Anh Trương anh đến rồi”


“Xin chào Trương thần y”


Sau khi Trương Thác đến bệnh viện, rất nhiều bác sĩ đều chủ động tiến đến chào hỏi anh, ở bệnh viện Nhân dân, Trương Thác cũng coi như là một người nổi tiếng rồi, lúc trước anh mở buổi tọa đàm, sau đó còn làm cuộc phẫu thuật lớn, còn ra nước ngoài tham gia buổi Hội thảo, câu chuyện lại được truyền về, muốn không nổi tiếng cũng khó.


Trương Thác cười đáp lại mọi người, đi đến trước một căn phòng bệnh trong khu nội trú, cách cửa sổ nhìn thấy sắc mặt của Tổ Lâm vẫn còn hơi yếu ớt nằm trên giường, một nữ bác sĩ tâm lý trung niên đang trao đổi với cậu ta.


“Đại nhân”


Sau khi nhìn thấy Trương Thác đến, hai y tá nhỏ nhắn đáng yêu đứng trước phòng bệnh cúi đầu chào Trương Thác.


Ai có thể ngờ răng, hai cô gái nhỏ xinh đẹp này, là Địa Ngục Hành Giả chứ.


Địa Ngục Hành Giả phân bố trên toàn cầu, không phải chỉ là nói chơi.


“Cậu ta thế nào rồi?” Trương Thác không đi vào, lên tiếng hỏi.


“Tâm trạng của Tổ Lâm đại nhân về cơ bản đã ổn định lại rồi, chỉ là tố chất cơ thể của anh ấy hơi kém đi một ít, trong khoảng thời gian vào sa mạc bị mất nước nghiêm trọng, nghỉ ngơi thêm hai ngày là được rồi” Một y tá đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK